“ Vu Duẫn, tôi không cho phép anh sỉ nhục tôi! ”

Mép môi của Vu Duẫn giật giật, tính thú trong lòng trào dâng khủng khiếp, tiếp tục vùi mặt vào hõm cổ của Lam Xảo Nhiên hôn hít in ấn từng vết đỏ, bàn tay càn rỡ vuốt ve phần đùi thon gọn và sờ soạng khắp thân thể nữ tính nóng bỏng, cuối cùng mạnh bạo kéo dây váy xuống khỏi bờ vai mảnh khảnh, bầu ngực căng tròn lúc này nửa ẩn nửa hiện.

“ Dừng lại…tôi bảo anh dừng lại. ”

“ Đây là quyền lợi của người chồng, tôi đương nhiên có được. Khi đã đồng ý làm vợ tôi thì em phải chấp nhận làm người phụ nữ của tôi! ”

Lam Xảo Nhiên càng phản kháng và vùng vẫy, thì Vu Duẫn càng tức giận tăng thêm ý định chứ không hề dao động, vốn dĩ anh đã nhẫn nhịn quá nhiều, từ ngày đính hôn đến hiện tại.

“ Ứm… ưm… ”

Nụ hôn lại rơi xuống đôi môi hờ hững quyến rũ, khiến cho âm thanh phát ra đã không còn thành câu hoàn chỉnh. Và lúc này bàn tay của Vu Duẫn đã luồn ra phía sau lưng, chạm vào móc khóa chiếc váy của Lam Xảo Nhiên rồi dứt khoát kéo xuống.

Phần ngực được nới lỏng hoàn toàn, và dĩ nhiên Xảo Nhiên xảm nhận điều đó. Đặc biệt chiếc váy của cô có lót, nên không cần mặc thêm áo lót hay miếng dán, và hiện tại nó đã được tự do chẳng còn ràng buộc bởi thứ gì.

Đôi môi dứt ra, hai mắt của Vu Duẫn đục ngầu ẩn chứa ngập tràn dục vọng nhìn xuống đôi gò bồng đảo nảy lửa to tròn và gương mặt kiều diễm của cô gái đang nằm dưới thân. Lúc này, yết hầu quyến rũ bất giác trượt lên hạ xuống, hơi thở gấp gáp nóng rực phả ra.

“ Anh đang không tôn trọng tôi! ”

Lam Xảo Nhiên đay nghiến nhìn người đàn ông đang đè ở trên thân thể mình, sâu trong đáy mắt chính là sự ấm ức, thất vọng, đến mức cô muốn buông xuôi mặc cho anh càn quấy.

Đúng, vợ chồng thì dĩ nhiên phải xảy ra chuyện thân mật này, cô đã sẵn sàng từ khi bước lên lễ đường giao phó cuộc đời cho anh, nhưng kết cục Vu Duẫn anh bảo cô viện cớ đến chu kỳ kinh nguyệt để trốn tránh.

Nhìn chồng nhẫn nhịn, kiềm chế, khó chịu, cô cũng thấy tội nghiệp, xót xa lắm chứ. Thế nên, tối qua cô định sẽ ‘ động phòng ’ trước ngày anh đi công tác, nào ngờ…

“ Rốt cuộc em xem tôi là gì vậy Xảo Nhiên? ”

Lam Xảo Nhiên dùng sức xô đẩy và dùng chân dứt khoát đạp Vu Duẫn một cái làm anh ngã lăn ra giường, sau đó lồm cồm ngồi dậy ánh mắt ủy khuất nhìn đối phương, cơn tức trào dâng nóng tính lên tiếng:

“ Vậy còn anh, anh xem tôi là gì? Nếu người thân của tôi gọi bạn trai cũ của tôi hoặc người khác là ‘ dượng ’ thì anh cảm giác thế nào?

- Con người của anh vô cùng ích kỷ và độc đoán, anh được phép qua lại với Tần Di Linh, còn tôi thì không được có bạn khác giới sao? Khi đã xác định mối quan hệ với tôi, anh đi sang Canada thăm viếng ông của chị ta, vậy thì tại sao tôi không được quan tâm người anh thân thiết đang mắc bệnh hiểm nghèo?

- Anh bảo tôi với Vỹ Tường vui vẻ ở quán bar, vậy anh có bằng chứng chứng minh lúc đó tôi vui vẻ không?

- Vu Duẫn, anh ngốc, nhưng anh cũng đừng xem tôi cũng ngốc. Tần Di Linh, bạn gái cũ của anh tốt lắm, tốt đến mức muốn cướp chồng tôi, thách thức tôi. ”

Vu Duẫn nghe xong cơn nóng tăng cao vùn vụt, bởi vì bản thân anh luôn giữ khoảng cách với Tần Di Linh, cư xử đúng mực một người bạn, ngoài công việc ra chưa bao giờ gặp riêng tư.

Còn Lam Xảo Nhiên cô, đêm khuya nhắn tin và thậm chí đến nhà người đàn ông khác, như thế sao có thể so sánh?

Lúc này, Lam Xảo Nhiên nhếch môi khẽ cười chăm biếm, tiếp tục nói:

“ Chị em chị ta đúng là bản lĩnh và tài giỏi, giỏi nhất là việc cướp chồng người khác, đâu phải ai cũng mất liêm sỉ, hạ tiện và làm được như thế. ”

“ Tần Điệp là Tần Điệp, Di Linh là Di Linh, em đừng có đánh đồng. Cô ấy không phải loại người như thế, từ lúc chúng ta kết hôn tới nay chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm với tôi. ”

Hốc mắt của Lam Xảo Nhiên đỏ au, hàm răng nghiến chặt tức giận, giây phút mất kiềm chế đã đưa tay tát thêm vào bên mặt của Vu Duẫn, nhưng lần này anh nhanh nhạy phản ứng chụp lại bàn tay của cô.

“ Đánh được thì em đánh hoài à? ”

Lam Xảo Nhiên hung hăng vung tay và kéo lên móc khóa chiếc váy, nâng giọng hỏi lại:

“ Không phải loại người như thế thì là loại người gì? Biết người ta có gia đình nhưng vẫn thường xuyên đến nhà, nhân viên trong tập đoàn đã ngờ vực đồn đoán nhưng cứ vào văn phòng làm việc của anh rất lâu, nếu là người biết điều và tử tế sẽ không bao giờ hành xử như vậy.

- Áo vest hôm qua anh mặc đi làm đâu? Anh trả lời đi, anh trả lời cho tôi nghe đi! ”

Lam Xảo Nhiên thực sự đã nổi điên và mất bình tĩnh, cũng chỉ tại cơn ghen khống chế khi Vu Duẫn vẫn cứ một mực bênh vực cho Tần Di Linh.

“ Là chính em không muốn công khai, em còn trách móc cái gì? Vào văn phòng để thảo luận công việc chứ em nghĩ làm điều gì ở đó?

- Còn về áo vest thì tối qua tôi để quên ở quán bar, sáng nay Di Linh đưa cho tôi… ”

Lam Xảo Nhiên cười lạnh, ánh mắt nhạt nhòa xen lẫn thất vọng nhìn đối phương, nói:

“ Giấu đầu lòi đuôi, nếu chị ta không có ở đó làm sao lấy chiếc áo vest của anh? Anh thì được phép đến quán bar ‘ vui vẻ cùng bạn gái cũ ’ còn tôi không được ư? ”

“ Em nghe cho hết đi… tôi… ”

“ Vu Duẫn, loại đàn ông như anh tôi không cần, huống chi là giành! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play