•Bốn ngày sau...
Cuộc sống vợ chồng mới cưới nhẹ nhàng trôi qua, do có người làm nên Lam Xảo Nhiên không hề phải đụng tay vào việc nhà, chỉ có buổi tối phải hâm nóng thức ăn nhưng có khi cũng do Vu Duẫn làm thay.
Dựa lưng về sau thành ghế khi đang giờ nghỉ trưa, Lam Xảo Nhiên xoay xoay cây bút điêu luyện trên tay tính toán trong đầu, nét mặt và ánh mắt hiện lên niềm vui hớn hở, sau đó với tay lấy chiếc điện thoại lướt trên màn hình, cuối cùng áp vào bên tai.
“ Tôi nghe, thiếu phu nhân! ”
“ Dì không cần ở lại nấu bữa tối đâu, hôm nay có thể về sớm! ”
Dặn dò với dì Trương thêm vài câu, thì Lam Xảo Nhiên chủ động cúp máy. Thật ra quyết định chiều nay cô sẽ xuống bếp nấu bữa tối là vì tối qua bị bà Lam kích động, lỡ kiêu ngạo ưỡn ngực nên giờ phải thực hiện.
Ting...
Cùng lúc, chiếc điện thoại của Lam Xảo Nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cô lập tức bấm xem, hai hàng chân mày bất giác khẽ chau, bởi vì do Tần Di Linh gửi đến.
“ Cô ăn trưa chưa? ”
“ Vẫn chưa. ”
Ting...
“ Tôi cũng chưa ăn, hay là chúng ta cùng đi? ”
Nhận được dòng tin nhắn này, Lam Xảo Nhiên có chút bất ngờ lẫn hoang mang, không biết Tần Di Linh muốn gì hay liệu có mục đích. Thế nhưng, cô cũng muốn tiếp xúc, để xem ‘ bạn gái cũ ’ của chồng là người thế nào.
“ Được, tôi chờ chị dưới sảnh. ”
Và rồi, Lam Xảo Nhiên bừng dậy với lấy chiếc túi xách Hermes được Vu Duẫn mua cho lúc cả hai đi shopping ở Pháp, mang ra hộp phấn dặm lại lớp make-up khi sáng và lấy thỏi son màu đỏ thoa lên cho đậm đà sắc sảo, cuối cùng ngắm nghía cẩn thận khuôn mặt đến khi hài lòng mới tự tin cất bước.
Sau đó, cả hai đến một nhà hàng gần tập đoàn, chỉ năm phút di chuyển bằng xe ô tô, và là của Tần Di Linh.
Vào một căn phòng Vip, view cũng khá đẹp, cô và Tần Di Linh ngồi đối diện với nhau, nhan sắc của ai cũng vô cùng chặt chém, từ khí chất đến mọi thứ đều không ai chịu thua ai, có nét riêng và điểm thu hút đặc biệt.
Lúc này, nhân viên bắt đầu dọn những món đã chọn lên bàn, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, giống như đã quen thân.
“ Cô có thấy khó chịu không khi nhân viên đồn đoán mối quan hệ giữa tôi và anh Duẫn? ”
Lam Xảo Nhiên từ tốn nhai thức ăn, mi mắt xếch nhẹ lên và mỉm cười, lên tiếng trả lời:
“ Nơi công sở vốn dĩ có rất nhiều tin đồn thất thiệt, tôi cũng chẳng bận tâm đến điều đó. Tôi không bao giờ chạy theo đàn ông, hay là kiểm soát anh ấy. Bởi vì nếu Vu Duẫn chung thủy và bản lĩnh, cám dỗ bao nhiêu cũng sẽ không lung lay. ”
Ánh mắt của Lam Xảo Nhiên vô cùng vững vàng nhìn đối phương, thần thái toát lên đầy vẻ kiêu hãnh. Thế nhưng, Tần Di Linh cũng chẳng kém cạnh, cô ta không hề để lộ một biểu cảm cho thấy sự thất bại hay đau khổ tuyệt vọng, khẽ cười tự tin rồi đối đáp:
“ Cô không hiểu lầm là tôi đã thấy yên tâm. ”
“ Tôi không ghen tuông sằng bậy, và khi tôi đã lên tiếng thì chắc chắn trong tay có đầy đủ chứng cứ. ”
Tần Di Linh vẫn thế, bình thản gấp thức ăn và cho vào miệng chậm rãi nhai nhai, sau đó điềm đạm cất lời:
“ Biết cô chẳng để ý, nhưng tôi muốn giải thích. Ông tôi qua đời vào ba tháng trước ở Canada, do tôi nhớ ông ấy quá nên xin nghỉ phép trở về thăm mộ, nào ngờ họ lại đồn đoán như thế, tôi thực sự không thể ngờ đến. ”
Ông qua đời, ở Canada?
Trùng hợp, ba tháng trước Vu Duẫn cũng từng nói với Lam Xảo Nhiên cô rằng, ‘ ông của một người bạn anh định cư ở Canada vừa qua đời, nên anh phải sang đó viếng thăm. ’, thì ra là ông của Tần Di Linh.
Lam Xảo Nhiên gật đầu, lịch sự đáp lời:
“ Tôi có nghe Vu Duẫn nói qua, và chỉ cần chúng ta hiểu nhau là được, luật sư Tần đừng quan tâm nhiều quá. ”
Bữa ăn trưa nhẹ nhàng kết thúc, và người thanh toán hóa đơn chính là Lam Xảo Nhiên, với câu nói ‘ lần sau chúng ta đi ăn, tôi không ngốc giành trả với chị đâu, yên tâm! ’.
Sau đó, cả hai cùng đi ra ngoài lấy xe để quay trở lại tập đoàn Vu Hoàng làm việc. Trùng hợp, Lam Xảo Nhiên và Cao Vỹ Tường tình cờ gặp nhau ở sảnh khi cùng đi ra.
Cả hai nhìn nhau khẽ cười và gật đầu chào hỏi, anh ấy chủ động tiến lại, lên tiếng:
“ Em đi ăn trưa sao? ”
“ Phải... ”
Lúc này, Tần Di Linh quan sát cả hai, đôi mắt bén ngót dò xét sắc mặt lẫn ánh mắt của Cao Vỹ Tường dành cho Lam Xảo Nhiên, làn môi đột nhiên khẽ uốn cong và cuối cùng nhìn qua cô, cất lời:
“ Tôi ra xe trước chờ cô, cứ tự nhiên không cần phải vội. ”
“ Được, cảm ơn chị! ”
Và rồi, ba anh đồng nghiệp của Cao Vỹ Tường cũng lịch sự rời đi theo Tần Di Linh. Ở đây chỉ còn cả hai, lần này Lam Xảo Nhiên lên tiếng trò chuyện:
“ Tình hình sức khỏe của anh sao rồi? Dạo gần đây em khá bận, nên không thể hỏi thăm anh. ”
“ Anh vẫn đang uống thuốc điều trị, thứ tư tuần sau đến hẹn tới bệnh viện kiểm tra...Xảo Nhiên, anh không có người thân bên cạnh, hôm đó em đi cùng anh được chứ? ”