Tranh thủ cuối tuần không đi làm, Lam Xảo Nhiên hẹn hò bạn bè thân thiết ăn uống và gửi thiệp mời, bởi vì cô đã sắp lên xe hoa về nhà chồng.
Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào du học trở về, dự định xin việc thì bỗng dưng bên Vu Gia qua hỏi cưới, từ đó cũng đã gần ba tháng rồi.
“ Xảo Nhiên, cậu có gặp anh Vỹ Tường không? Hiện tại anh ấy đang giữ chức trưởng phòng kế toán ở tập đoàn Giản Thị đấy. ”
Đang nhai, thì bỗng nhiên khuôn miệng của Lam Xảo Nhiên cứng ngắt, ngẩng lên nhìn người bạn thân thiết ở phía đối diện, là Nhạc Uyển Uyển.
Sau đó gượng gạo trả lời:
“ Thế à, tớ không có gặp anh ấy. ”
“ Thấy anh Vỹ Tường tội nghiệp, nên tớ cũng không cho anh hai tớ nói cậu sắp lấy chồng, sợ anh ấy buồn bã quá mức lại ảnh hưởng đến sức khỏe, đến giờ trong lòng vẫn còn có cậu đấy. ”
Chỉ là, Lam Xảo Nhiên vẫn chưa nhận ra vấn đề sau câu nói của Nhạc Uyển Uyển, cầm bát trên tay và cúi gầm mặt tiếp tục ăn uống.
Cao Vỹ Tường học cao hơn cô ba lớp, là một học sinh xuất sắc của trường, luôn đứng vị trí đầu tiên trong danh sách, để lại một ấn tượng tốt đối với học sinh và cả giáo viên.
Vào năm cuối cấp ba, Cao Vỹ Tường đã là sinh viên Đại học. Trong một hôm, anh ấy đã hẹn cô đến quán Coffee và chính thức tỏ tình sau gần ba tháng nhắn tin qua lại.
Thế nhưng, Lam Xảo Nhiên đã từ chối, mặc dù trong lòng cũng có thích anh ấy...
Kể từ sau đó, Cao Vỹ Tường hay đến trường mua bánh, mua socola...cho cô, nên bạn bè cô đều biết anh ấy thích cô, nhưng mọi thứ đều vô ích.
Lúc này, bỗng nhiên một người bạn của cô, Lương Nhã Tư lên tiếng:
“ Uyển Uyển, tình hình của anh Vỹ Tường thế nào rồi? Tội nghiệp thật đó, từ khi sinh ra đã sống ở cô nhi viện, vậy mà ông trời còn bất công với anh ấy, cho mắc bệnh hiểm nghèo. ”
Bốp...
Cái bát trên tay của Lam Xảo Nhiên đột ngột rơi xuống dưới bàn, tinh thần quá sốc trước thông tin cô vừa tiếp nhận vào đầu, đôi mắt căng ra ngẩng lên nhìn cả hai, sau đó gấp gáp lên tiếng:
“ Cậu vừa nói gì? Anh Vỹ Tường mắc bệnh hiểm nghèo sao? ”
“ Ừ, cậu không biết sao? ”
Lam Xảo Nhiên liên tục lắc đầu, do cả hai đã không liên lạc với nhau cũng rất lâu, lại thêm chẳng ai cho hay.
“ Tớ không biết. ”
Nhạc Uyển Uyển thở dài rầu rĩ và buồn bã, sau đó đặt đôi đũa trên tay xuống bát, lên tiếng:
“ Anh Vỹ Tường bị sốt và nhập viện, nào ngờ phát hiện mình mắc bệnh ung thu máu, may mắn là ở giai đoạn đầu nên khả năng chữa khỏi rất cao. Chắc hơn một tháng rồi, trước ngày cậu đính hôn. ”
...----------------...
Lái xe trở về nhà, tâm trạng Lam Xảo Nhiên thực sự tồi tệ, đau buồn trong lòng không thể khôn nguôi.
Hạ cửa kính cho gió lùa vào, xua tan phần nào sự ngột ngạt trong cô. Nhiều lần từ chối tình cảm của Cao Vỹ Tường anh, cô cũng đâu được thoải mái hay vui vẻ, nhưng đó là điều tốt cho cả hai sau này. Nếu không có hôn ước, cô nhất định sẽ đồng ý.
Cuộc đời của anh ấy đã quá bất hạnh, cô không muốn gieo thêm nỗi đau vào lòng, đừng tạo kỷ niệm để một đời khắc sâu khi vẫn chưa chắc chắn hôn ước với Vu Duẫn có được hủy bỏ hay không.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên kéo tâm trí của Lam Xảo Nhiên trở nên tỉnh táo, cô lập tức nhìn vào màn hình, thì thấy Vu Duẫn đang gọi đến.
“ Em nghe. ”
“ Em về chưa đấy? ”
Giọng nói trầm ấm nam tính của Vu Duẫn vang lên rất rõ, do Bluetooth điện thoại và với xe ô tô có kết nối. Lúc này, tâm tình Lam Xảo Nhiên dần thay đổi, sau đó lên tiếng trả lời:
“ Em đang lái xe về nhà, có việc gì không? ”
“ Không, thấy hơn 11 giờ tối, nên hỏi xem em về chưa. ”
“ Ồ... ”
Sau đó, Vu Duẫn lại nói:
“ Ngày mai 9 giờ anh sang đón em đi thử váy cưới nhé, nhà thiết kế thông báo với anh khi nãy, để xem em không hài lòng điểm nào để còn sửa đổi kịp lúc. ”
“ Vâng. ”
Vu Duẫn đứng ngoài ban công hóng gió hít thở khí trời sau mấy giờ đồng hồ liên tục làm việc. Nghe được ngữ điệu khác lạ của Lam Xảo Nhiên, anh có chút cau mày thoáng qua, lên tiếng:
“ Em sao thế? ”
“ Không có gì, do em tập trung lái xe. ”
“ Ừ, vậy khi nào về đến nhà nhắn tin cho anh. ”
Cúp máy, Vu Duẫn quay vào phòng ngủ và lên giường nghỉ ngơi lướt mạng xã hội thư giản đầu óc. Thế nhưng, sau đó khoảng tầm năm phút, đột nhiên có tiếng gõ cửa ‘ cốc...cốc...cốc ’ vang lên.
Vu Duẫn lập tức bỏ chiếc điện thoại xuống giường, buộc lại dây thắt áo choàng ngủ, bước ra mở cửa.
“ Mẹ, khuya rồi sao chưa ngủ? ”
Bà Vu đưa cốc trà nóng cho anh, sau đó từ tốn bước vào, vừa đi tới sofa vừa trả lời:
“ Biết khuya sao con không ngủ? ”
Vu Duẫn đóng cửa, mỉm cười đi theo sau bà, trả lời:
“ Định sẽ đi ngủ đây. ”
Bởi vậy, về đây là bị giám sát liền, ở bên nhà riêng anh thức đến hai, ba giờ sáng làm việc, đi chơi về khuya cũng tự do.
Lúc này, hai mẹ con ngồi xuống sofa, bà Vu lên tiếng:
“ Con và Xảo Nhiên phát triển tình cảm đến đâu rồi? ”
Nghe thế, Vu Duẫn dè dặt lên tiếng:
“ Cũng bình thường mẹ ạ, có vấn đề gì sao? ”
“ Phải chi hai đứa quen nhau thì mẹ không lo, còn đằng này... ”
Sắc mặt của bà Vu ngập tràn lo lắng, tuy tiếp xúc với Lam Xảo Nhiên cũng nhiều, cảm thấy cô ngoan ngoãn và dễ thương, nhưng bà vẫn chưa cảm nhận được cô thương lẫn quan tâm Vu Duẫn.
“ Tình cảm của con và Xảo Nhiên đang rất tốt, chúng con vừa mới nói chuyện điện thoại xong. ”
“ Vu Duẫn, có gia đình rồi phải hạn chế những cuộc chơi bên ngoài. Con chọn Xảo Nhiên, mẹ cũng không ý kiến. Người ta gả con gái cho con thì phải đối tốt, chăm sóc, yêu thương, mẹ không có bênh vực con đâu đấy. ”
Vu Duẫn bất mãn thở dài... chung quy thì cũng tại Khưu Đông Bách quá báo. Thất tình với Mộc Đan San mà làm liên lụy đến anh và cả Đinh Tẫn Dực.