Tám Năm Quên Lãng

chương 2


4 tháng

trướctiếp

Cố Tiểu Yên ngồi bên cạnh, nước mắt lưng tròng muốn nắm tay anh nhưng bị anh tránh đi. Anh cau mày kiềm chế, vẻ mất kiên nhẫn, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt nói với Cố Tiếu Yên: “Cô cách xa tôi ra một chút."

Cố Tiểu Yên ngẩn người, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Dĩ nhiên cô ta là hoa lê đẫm mưa mà vẫn không quên hung hăng liếc tôi, giống như tôi là người khởi xướng tất cả chuyện này.

Tôi nhìn cảnh này thấy khá buồn cười, nhưng tôi thật không cười nổi.

Hơn nữa tôi và Nhiếp Phong đúng là không còn gì để nói.

Tôi đứng cách xa giường bệnh của anh ta, mặt lãnh đạm nói: “Thỏa thuận ly hôn là do chủ nhiệm đoàn luật sư của anh cân nhắc từng chữ một trình cho anh xem.” Tôi thở dài, “Sau khi anh xuất viện có thể hỏi những người xung quanh xem tôi có nói dối anh không.”

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi, tựa như bị thái độ lạnh lùng của tôi làm tổn thương, vẻ bối rối, bàng hoàng, còn có ẩn chứa sự van xin khó hiểu.

Mấy năm nay anh ta thuận buồm xuôi gió, làm việc gì cũng quyết tâm, đã lâu rồi tôi không thấy biểu hiện này ở anh ta.

Nhưng lòng tôi đã lặng như nước, dù anh ta có hoang mang đến đâu cũng không thể lay chuyển được tôi nữa. Tôi quay người bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp