Lễ kỷ niệm 12 năm thành lập của Vương Thị diễn ra vô cùng náo nhiệt. Vương Hoành là một người có tiếng trên thương trường, nên không ít những nhân vật tầm cỡ đã vì ông mà đến tham dự. Buổi tiệc được tổ chức vào ban đêm, tại sảnh khách sạn nổi tiếng của thành phố Sơn Hà. Đèn đuốc rực rỡ, âm nhạc du dương và không khí tràn ngập sự phấn khích hào hứng.
Khả Ny và Đông Thăng bước vào sảnh tiệc, mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về phía họ. Khả Ny trong chiếc váy dạ hội xanh dương, thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ, còn Đông Thăng thì lịch lãm trong bộ vest đen. Họ trông như một cặp đôi hoàn hảo, thu hút mọi ánh nhìn.
Ngay khi họ bước vào, một số khách mời đã nhận ra Đông Thăng đã nhanh chóng tiến đến chào hỏi. Sau khi nhận ra người đi cùng anh là cô, là Tống Khả Ny, vẻ mặt của họ liền sượng cứng, không ngờ Võ Đông Thăng vậy mà lại mang theo cô đến đây.
Đám người kia thỏ thẻ với nhau
" Lúc nãy tôi thấy cô Lý Linh San đi cùng Vương tổng bên kia "
" Chẳng phải Tống Khả Ny vì hại Lý Linh San nên ngồi tù sao? Cô ta muốn giết cô Lý, bọn họ gặp nhau ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ? "
" Tôi không biết nữa "
Khả Ny cảm nhận được những lời bàn tán xôn xao xung quanh, cảm xúc của cô lại hoàn toàn không dao động. Đông Thăng lại đặc biệt lo lắng hơn, anh nắm lấy tay Khả Ny an ủi:
“Đừng để tâm bọn họ. Em chỉ cần ở bên anh là được.”
Họ tiến đến chỗ Vương Hoành, vị chủ nhân của buổi tiệc. Vương Hoành nở nụ cười rạng rỡ chào đón Đông Thăng:
" Cậu Thăng đến rồi! Mời vào trong, tôi đã giữ chỗ cho cậu."
Đông Thăng gật đầu và cùng Khả Ny bước vào bên trong. Ánh mắt của Lý Linh San như dao găm đâm vào lưng Khả Ny. Linh San xinh đẹp, kiêu sa trong chiếc váy đỏ rực rỡ, ánh mắt cô ta đầy sự căm phẫn và ghen tị.
Mọi người trong bàn tiệc đều biết cô và Lý Linh San vốn không phải quan hệ đẹp đẽ gì nên đều lãng tránh không muốn nhắc đến. Võ Đông Thăng cũng trông thấy người phụ nữ kia lại thêm lo sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho Khả Ny liền chăm chăm bảo vệ cô cho tốt.
Trong buổi tiệc Vương Hoành liên tục gắp thức ăn cho Lý Linh San, cô ta thì hết lần này tới lần khác trừng mắt nhắc nhở ông ta ý tứ. Vương Hoành cười cười với dàn khách mời rồi dõng dạc giới thiệu
" Nhân tiện ngày hôm nay cũng là để thông báo với mọi người, tôi đã nhận Linh San làm con gái nuôi. Rất mong sau này mọi người chiếu cố "
Vương Hoành vậy mà lại dùng cách này để hợp thức thân phận cho Lý Linh San, chứ quả thật một nhà thiết kế hết thời như cô ta làm sao có cơ hội bước vào nơi như thế này.
Tống Khả Ny tập trung quan sát hai người họ nhận thấy mối quan hệ cha con này quả thật không ổn chút nào. Vương Hoành đặc biệt cao hứng chỉ có Lý Linh San được nhận làm con nuôi nhà hào môn lại chẳng có chút gì là hứng thú, ngược lại còn có phần chán ghét Vương Hoành.
Khả Ny giữ cho mình vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô lại đầy sự hoài nghi. Cô biết rằng Lý Linh San không phải là người dễ dàng chấp nhận số phận, và việc cô ta chấp nhận làm con nuôi của Vương Hoành chắc chắn phải có lý do.
Phục vụ liên tục châm rượu, ai nấy đều bị chuốc cho say khướt chỉ riêng Đông Thăng là vô cùng có chừng mực, Vương Hoành không hài lòng liên tục thúc ép anh.
" Nào cậu Thăng, tôi mời cậu. "
" Được rồi Vương tổng, tôi không thể uống nhiều, còn phải lái xe "
Vương Hoành xua tay phản đối
" Hôm nay không say không ai được về, tôi đã chuẩn bị phòng sẵn rồi, cậu mà say sẽ được hộ tống lên trên, yên tâm đi "
Khuôn mặt Lý Linh San tái mét cứ sợ nếu anh bỏ về thì kế hoạch cô ta sẽ bị lỡ dở. Võ Đông Thăng nhìn sang Khả Ny như muốn thăm dò ý kiến, cô mỉm cười rồi gật đầu.
Thế là anh cùng với Vương Hoành tiếp tục uống rượu, cảm giác cay nồng xộc khắp khoang miệng, những người khác mời rượu anh cũng không từ chối, đám người lôi kéo anh sang một góc khác vừa uống rượu vừa bàn mấy chuyện làm ăn.
Khả Ny ngồi yên vị trên ghế chờ anh chỉ là bất ngờ đôi giày cao gót đỏ kia tiến đến trước mặt cô. Khả Ny ngẩng đầu lên, thấy Lý Linh San đang đứng trước mặt, nụ cười trên môi đầy mỉa mai. Linh San hất cằm, ánh mắt sắc lạnh nhìn Khả Ny:
" Ra ngoài nói chuyện chút đi "
Cả hai cùng ra phía ngoài cửa lớn, ngoài này yên tĩnh hơn nhiều, gió đêm thổi lớn làm tinh thần cô tỉnh táo hơn hẳn.
“Tống Khả Ny, tôi thật không ngờ cô lại dám đến đây cùng với Đông Thăng. Tối nay hai người thật sự rất nổi bật”
Khả Ny giữ bình tĩnh, đáp lại bằng giọng điềm đạm:
“Tại sao tôi không dám? Chúng tôi không có gì phải che giấu.”
Lý Linh San cười nhạt, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ:
" Một kẻ từng ngồi tù như cô xứng đáng sao? Cô thật sự không biết sợ là gì "
Khả Ny nhìn Lý Linh San bằng cặp mắt sắc lạnh như thể trăm ngàn con dao muốn banh da xẻ thịt cô ta.
" Vậy hẳn là cô đã quên lý do mà tôi ngồi tù rồi "
Khả Ny nhắc lại chuyện năm đó khiến Lý Linh San rợn người. Cô ta làm sao quên được cảnh tượng bê bết máu me ngày hôm đó, lẫn việc cánh tay phải cả đời không hoạt động được nữa, người trước mắt khiến Lý Linh San hận sâu đến tận xương tủy, lại khiến cô ta sợ hãi muôn phần.
Khả Ny chạm ngón tay ngọc ngà lên một bên mắt trái, giọng nói của cô hệt như từ địa ngục vọng về khiến người nghe sởn gai ốc
" Mất một con mắt tôi còn không sợ, cô nói coi tôi phải sợ cái gì? "
Lý Linh San cố giữ thăng bằng không để bản thân bị yếu thế.
" Chúng ta cứ chờ xem "
Vừa dứt lời, Linh San quay người bước đi. Khả Ny cũng tính rời khỏi nhưng lại bị vài người lôi lại bắt chuyện
" Tân chủ tịch HA Group đây mà "
" Hân hạnh hân hạnh "
Khả Ny nhìn mấy người trước mặt tuy đã say khướt nhưng cô vẫn lịch sự tiếp chuyện không để cho bản thân thất lễ.
Ở bên trong sau một lúc bị ép rượu Võ Đông Thăng bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi. Anh cố gắng giữ tỉnh táo nhưng rượu đã ngấm vào người. Quái lạ, bình thường tửu lượng anh khá tốt nhưng rượu này lại…Anh quay lại tìm Khả Ny, nhưng đôi mắt mờ đi, không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Lý Linh San thấy thời cơ đã đến, cô ta tiến lại gần Võ Đông Thăng, giả vờ lo lắng:
" Đông Thăng, anh có vẻ không ổn. Để tôi đưa anh lên phòng nghỉ."
Võ Đông Thăng lắc đầu, nhưng cảm thấy cơ thể không nghe lời mình nữa.
“Không cần… Tôi tự đi được…”
Lý Linh San không để anh từ chối, cô ta ra hiệu cho hai người phục vụ gần đó. Họ nhanh chóng đỡ Võ Đông Thăng, dìu anh lên phòng mà Vương Hoành đã chuẩn bị sẵn cho khách dự tiệc.
Anh không phản đối, tìm không được cô liền dặn dò người phục vụ. Giọng anh nhệ nhại nói
" Nhắn Ny của tôi…lên phòng tìm tôi "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT