Tin tức vừa rộ lên Võ Đông Thăng đã sớm có nghi ngờ người đứng phía sau là ai, người gắn mác anh là vị hôn phu của Lý Linh San còn ai khác nữa, ngoài cô ta ra thì chỉ có mẹ anh là Đới Kim Giao mà thôi. Hẳn là hai người bọn bọ đã bắt tay với nhau làm ra mớ hỗn độn này, Lý Linh San bị lôi kéo vào câu chuyện một lời cũng không giải thích để mặc biết bao mũi dùi đâm về phía Khả Ny.
Hà Tiểu Nhu vừa là quản lý vừa là bạn thân cũng vì chuyện này của cô mà bận đến chóng mặt để tìm hướng giải quyết nhưng có vẻ tình hình không mấy khả quan, người hâm mộ không chịu nghe giải thích rất cứng rắng với quan điểm của mình.
…
Đêm đến, Võ Đông Thăng chờ Khả Ny ngủ say liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng, anh tìm một góc kín đáo đảm bảo rằng không có ai liền mở điện thoại gọi đến cho Đới Kim Giao có điều bà ấy không bắt máy. Bất chợt một cuộc gọi khác hiện đến…là Võ Anh Quân
Võ Đông Thăng nhìn màn hình điện thoại, thở dài trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi. Giọng nói trầm ấm của ba anh vang lên đầy lo lắng.
“Thăng à, sáng nay ba xem tin tức mới biết chuyện của Khả Ny. Hai đứa thế nào rồi, ba gọi con mãi không được.”
" Con khóa máy nên không nghe thấy, bọn con đến Sơn Hà cũng mấy hôm rồi. Khả Ny đã nhiều đêm không ngủ, cũng không muốn ăn, cô ấy lo cho bệnh tình của bác gái "
Giọng Võ Anh Quân trở nên khẩn trương
" Hoài An làm sao? "
Thật không tin nổi, đã bao nhiêu năm rồi nhưng cứ hễ nghe đến Tống Hoài An xảy ra chuyện ông đều không kềm lòng được
Võ Đông Thăng trả lời đầy phiền muộn
" Bác gái bị tim đã nằm viện theo dõi nhiều ngày rồi, sức khỏe rất yếu "
Ông im lặng không nói gì nhưng ruột gan bên trong đều bắt đầu quặn thắt. Sao ông có thể không nhìn ra chuyện tốt đẹp này là do vợ mình bày ra chứ, thủ đoạn của Đới Kim Giao ngày càng thâm độc, đáng sợ.
" Con chú ý sức khỏe, cũng để tâm đến Khả Ny nhiều một chút, bây giờ con bé chỉ còn mình con bên cạnh thôi. "
" Ba à mẹ có đó không? "
Hóa ra Đông Thăng cũng đã nhận ra mẹ anh là người đứng sau câu chuyện. Chỉ là bây giờ ông cũng không biết Đới Kim Giao đang ở đâu
" Mấy hôm trước cãi nhau bới ba, bà ấy đã đi rồi, nhiều ngày cũng không thấy về "
Cảm giác bất lực, anh câm lặng không nói thêm nữa liền vội vã tắt máy. Nếu đúng theo tính khì của Võ Đông Thăng đã sớm nổi cơn thịnh nộ đập tan nát những gì trước mặt. Chỉ là Khả Ny đang ở trong phòng ngủ, anh liền kiềm nén cảm xúc đang bộc phát của mình.
Anh lấy trong túi ra một chiếc điện thoại khác, là của Khả Ny. Nhiều ngày anh không để cô xem tới điện thoại để tránh đọc được những tin tức kia. Mở máy lên vào danh bạ gọi đến cho một người
Giọng nữ bên kia nhỏ nhẹ hỏi han
" Bảo bối, cậu có ổn không? Mình đang giúp cậu giải quyết mớ hỗn độn này cậu đừng lo lắng quá nhiều "
" Là tôi " Võ Đông Thăng lạnh lùng nói
Hà Tiểu Nhu giật mình hỏi lại
" Võ Đông Thăng? Sao anh lại gọi cho tôi? Khả Ny có việc gì sao? "
Anh ngẩn đầu lên nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch
" Nhờ cô một chuyện, giúp tôi tổ chức họp báo dưới danh nghĩa của Kathy "
" Anh muốn đứng ra thay Khả Ny giải thích với báo chí sao? "
" Khã Ny không thích hợp để đến đó, sẽ có người tổn thương cô ấy "
Tiểu Nhu im lặng, có lẽ cô nên tin tưởng vào Võ Đông Thăng, bởi ngoài gia đình ra có lẽ anh là người yêu thương Khả Ny vô điều kiện, sau một hồi im lặng bên kia chỉ nói đúng một chữ.
" Được "
…
Một buổi sáng tại bệnh viện Tống Hoài An nằm trên giường đọc sách, nhìn qua gương mặt thần sắc đã tốt hơn rất nhiều. Bất ngờ bên ngoài có tiếng nói chuyện bà liền ngoái đầu nhìn ra, tiếng bác Phương giúp việc vang lên
" Ông là ai? "
" Võ Anh Quân nào? Là đối tác của phu nhân sao? "
" Là người quen? Sao tôi chưa từng gặp ông? "
Tống Hoài An vừa nghe đến cái tên kia ngay lập tức bật dậy, bà gấp cuốn sách lại để sang một bên, nói vọng ra ngoài
" Chị Phương à cho vào đi, là người quen của tôi "
Võ Anh Quân bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tống Hoài An đã tỉnh táo và đang ngồi trên giường. Ông cảm nhận được một luồng cảm xúc mạnh mẽ tràn qua khi nhìn thấy bà, người mà ông đã từng yêu thương sâu đậm. Tống Hoài An cũng không giấu nổi sự bất ngờ và xúc động khi thấy Võ Anh Quân.
" Quân, anh đến từ khi nào vậy?" Tống Hoài An hỏi, giọng bà run run.
Võ Anh Quân mỉm cười nhẹ, bước tới gần giường. “Anh vừa đến Sơn Hà sáng nay, nghe nói em nằm viện nên anh đến thăm. Em cảm thấy sao rồi?”
Tống Hoài An gật đầu
“Em khỏe hơn rồi. Cảm ơn anh đã đến thăm.”
Ông ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ánh mắt đầy sự quan tâm.
"Anh nghe tin từ Đông Thăng. Nó rất lo lắng cho em. Anh cũng không thể ngồi yên khi biết em gặp chuyện. Chuyện của Khả Ny rồi sẽ ổn thỏa thôi, bọn nhỏ sẽ vượt qua được mà "
Tống Hoài An nhìn vào mắt Võ Anh Quân, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Bà cảm thấy lòng mình ấm lại, dù vẫn còn nhiều chuyện chưa thể nói ra.
" Quân, thời gian qua đã trải qua nhiều chuyện. Khả Ny nó phải chịu áp lực rất nhiều. Tại sao cứ phải ghìm vào câu chuyện quá khứ để làm tổn thương con của em? Đới Kim Giao rốt cuộc hận em đến mức nào? "
" An à, em vừa khỏe lại đừng nên kích động được không? Chuyện của Kim Giao…anh sẽ nói với bà ấy…anh nghĩ có lẽ mình đã không chịu đựng được nữa, anh sẽ ly hôn với Kim Giao "
Tống Hoài An ngạc nhiên trước lời tuyên bố của Võ Anh Quân. Bà nói
" Em nói ra điều này không phải là vì muốn làm cho gia đình anh tan vỡ. Cũng không muốn làm người khác tổn thương "
" Anh biết, em luôn suy nghĩ cho người khác nhưng An à em biết không…mấy chục năm qua anh đang sống trong cuộc sống như một vòng tuần hoàn, chưa từng cảm nhận được hạnh phúc "
Ông dừng lại một chút, khóe mắt đỏ lên lại nói tiếp
" Anh nhớ về cuộc sống trước đây của chúng ta ở thôn Giao Thủy, đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất đời anh. "
" Võ Anh Quân đừng nhắc chuyện cũ nữa, bây giờ chúng ta mỗi người đều có một cuộc sống riêng rồi "
Võ Anh Quân vẫm cố chấp nói thêm, uất ức trong lòng ông bao nhiêu năm qua
" Anh chưa từng nói với em An à, đáng lý ra chúng ta không nên có kết cục như vậy. Thật ra chuyện năm đó…cái thai của Kim Giao không phải con của anh "
Tống Hoài An bất ngờ, ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt đầy cảm xúc của Võ Anh Quân. Bà không thể tin vào tai mình, những lời ông vừa nói như một cú sốc sau bao nhiêu năm.
“Quân… anh nói gì cơ?” Bà hỏi, giọng run rẩy.
Võ Anh Quân cúi đầu, đôi mắt ông ngập tràn nỗi buồn và sự hối hận.
"Anh xin lỗi, An à. Tận đến nhiều năm sau khi Đăng Minh có bệnh phải làm phẫu thuật anh mới biết chuyện này. Đáng lý ra anh nên nói với em từ lâu rồi, nhưng vì lúc đó…bọn anh đã có thêm Đông Thăng. Hai đứa nó đều gọi anh là ba vậy nên anh phải có trách nhiệm làm tròn bổn phận của mình "
Suy cho cùng vẫn là duyên số, là ông trời không muốn người có tình ở bên nhau mới bày ra hoàn cảnh trớ trêu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT