Khi đến tầng trên cùng, Đới Kim Giao bước ra và nhìn thấy văn phòng rộng lớn của Tống Hoài An. Cửa mở ra, và Đới Kim Giao thấy Tống Hoài An đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt bình thản nhưng không giấu được sự tò mò.

" Tống Hoài An, lâu quá không gặp," Đới Kim Giao nói, giọng bà lạnh lùng và đầy ẩn ý

Tống Hoài An ngẩng lên, nhận ra người phụ nữ trước mặt, đã mấy chục năm không gặp ai cũng già đi không ít

" Kim Giao, Bà đến đây có việc gì? "

Đới Kim Giao không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề

“Tôi đến để nói chuyện về con gái bà, Tống Khả Ny. Con bé đang ở cùng con trai tôi, Võ Đông Thăng. Tôi không thể chấp nhận điều này.”

Tống Hoài An bình thản trả lời

“Khả Ny và Đông Thăng yêu nhau. Đó là chuyện của bọn trẻ. Bà không có quyền can thiệp.”

Đới Kim Giao cười khẩy

" Yêu nhau? Bà nghĩ tình yêu của bọn trẻ có thể kéo dài được bao lâu? Tôi đến đây để cảnh báo bà. Nếu bà không bảo con gái mình tránh xa con trai tôi, tôi sẽ dùng mọi cách để tách rời chúng nó. "

" Như thủ đoạn đê tiện bà đã từng làm sao? "

Đới Kim Giao nghe xong liền sựng người

" Bà nói ai đê tiện? Con đàn bà giả này bà nói ai đê tiện, bà là con người giới tính bất ổn lại âm mưu cướp chồng người khác, đê tiện, hạ đẳng " Bà ta nói gần như hét lên

Tống Hoài An giữ bình tĩnh, ánh mắt bà sắc lạnh nhìn thẳng vào Đới Kim Giao.

"Bà biết tôi đang nói đến về điều gì mà. Đừng giả vờ ngây thơ. Những chuyện bà đã làm để chiếm đoạt Võ Anh Quân, tôi đều biết rõ. Anh Quân đột nhiên uống say bà lại trùng hợp có mặt ở đó rồi lại trùng hợp cùng nhau lên giường bà nghĩ tôi ngốc sao? "

Đới Kim Giao thẹn quá hóa giận, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Chuyện quá khứ không liên quan gì đến hiện tại. Tôi đến đây vì con trai tôi, không phải để nghe những lời đả kích của bà.”

Tống Hoài An đứng dậy, đối diện với Đới Kim Giao.

“Bà làm gì cũng được, nhưng tôi sẽ bảo vệ con gái mình đến cùng. Bà đã cướp đi quá nhiều thứ của tôi, nhưng lần này, bà sẽ không thành công.”

Tống Hoài An và Đới Kim Giao đứng đối diện nhau, ánh mắt sắc bén của họ như muốn xuyên thấu qua nhau. Hai người phụ nữ này đều có những bí mật và nỗi đau của riêng mình, và họ đều quyết tâm bảo vệ những gì họ cho là quan trọng nhất.

Cuộc đối thoại giữa hai người phụ nữ kết thúc trong không khí căng thẳng. Đới Kim Giao rời khỏi văn phòng của Tống Hoài An.

Cửa phòng đóng lại Tống Hoài An ngồi phập xuống ghế ôm lấy ngực trái đau nhói, bà lấy trong hộc tủ ra một lọ thuốc, trút lấy một viên bên trong rồi dùng nước cố nuốt vào. Thử từng hơi khó khăn

Đầu óc Đới Kim Giao sau khi rời khỏi công ty liền xoay quanh những kế hoạch mới. Bà không thể để con trai mình bị cuốn vào mối quan hệ mà bà cho là không xứng đáng, đặc biệt làcon gái người phụ nữ kia. Vừa rồi Tống Hoài An còn như chiếm thế thượng phong. Bà quay trở lại xe, nơi Lý Linh San đang đợi.

" Chúng ta cần phải làm gì đó nhanh chóng " Đới Kim Giao nói khi lên xe.

" Tống Hoài An không dễ bị khuất phục. Chúng ta phải sớm giải quyết bọn họ bằng bất kì giá nào "

Lý Linh San gật đầu, ánh mắt cô hiện lên sự quyết tâm. “Cháu đã chuẩn bị một số kế hoạch. Chúng ta sẽ tạo ra những tình huống khiến Võ Đông Thăng và Khả Ny hiểu lầm nhau. Chỉ cần họ mất niềm tin vào nhau, mối quan hệ này sẽ tự nhiên tan vỡ.”

Đới Kim Giao gật đầu tán thành.

“Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay. Không thể để cho bọn nhóc đó có thời gian hạnh phúc bên nhau.”



Buổi chiều Khả Ny một mình đến cửa hàng tiện lợi, Võ Đông Thăng đang bận dự án nên không đi cùng cô. Sau khi chọn được một vài món cần thiết thì Khả Ny rời khỏi, vừa bước ra cửa liền bị một người phụ nữ lớn tuổi đụng vào, túi xách cũng bị bà ấy hất đổ

" Ai da đau quá, cô đi đứng không nhìn sao? "

Khả Ny xoắn xít tới đỡ bà ấy nhưng người phụ nữ ôm chân không đứng dậy

" Bác ơi cháu xin lỗi, cháu không cố ý "

" Cô phải nhìn đường chứ gãy chân tôi mất rồi "

Đám đông tụ lại càng đông, một người trong đó thừa cơ hội trộm lấy điện thoại của Khả Ny, hắn làm mấy động tác liền thâm nhập vào điện thoại của cô chuyển hết thông tin đi rồi trả điện thoại lại vị trí cũ tránh nghi ngờ. Gã đàn ông sau đó rời khỏi đám đông

Khả Ny vẫn đang loay hoay cúi xuống giúp người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy.

“Cháu thật sự xin lỗi bác, để cháu đưa bác đến bệnh viện kiểm tra.”

Người phụ nữ nhăn nhó, nhìn Khả Ny với ánh mắt trách móc.

“Cô phải chịu trách nhiệm về việc này. Chân tôi rất đau, cô phải đền bù chi phí chữa trị.”

Khả Ny gật đầu, vẫn cảm thấy áy náy.

“Vâng, cháu sẽ lo liệu. Cháu xin lỗi bác.”

Khi Khả Ny giúp người phụ nữ bước ra khỏi đám đông, một người đàn ông trẻ tuổi, trông có vẻ đáng tin cậy, tiến lại gần.

“Xin chào, tôi là bác sĩ. Tôi có thể xem qua vết thương của bà được không?”

Khả Ny cảm thấy nhẹ nhõm khi có người giúp đỡ.

“Vâng, cảm ơn anh. Bác sĩ, làm ơn kiểm tra giúp bác ấy.”

Người phụ nữ trở nên lo lắng không chịu để bác sĩ kiểm tra

" Ai biết cậu có phải bác sĩ hay không, lỡ chữa trâu què thành trâu chết thì sao. Mau đưa tiền đi tôi tự mình đến bệnh viện kiểm tra. "

Khả Ny gật đầu, mở ví lấy tiền đưa cho người phụ nữ.

“Cháu xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho bác. Đây là tiền thuốc men.”

Người phụ nữ nhận tiền, cầm lấy và rời đi, đám đông bắt đầu giải tán để lại Khả Ny đứng đó với cảm giác nhẹ nhõm. Khả Ny thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Cô cúi người nhặt lại đồ dùng của mình rơi vãi trên đất cho vào túi xách lại tiếp tục bước đi về phía taxi đang đợi, cả quá trình Khả Ny hoàn toàn không nhận ra rằng điện thoại của mình đã bị xâm nhập đánh cắp thông tin bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play