Đến cách trường một đoạn khá gần cô bảo anh ngừng lại, Khả Ny tháo nón ra đưa cho anh rồi nhảy vọt xuống xe, cô nói
" Chúng ta chia nhau ra đi, em vào trước một lát sau thì tới anh "
Võ Đông Thăng vẫn còn chút bối rối và không hài lòng khi nghe lời đề nghị của Khả Ny. Anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ
" Nhưng mà Ny à, anh vẫn luôn đón em đi học, mọi người đều biết mà. Tại sao hôm nay em lại muốn chia nhau ra? " Anh nhấn mạnh câu hỏi, hy vọng cô sẽ giải thích rõ ràng hơn.
Khả Ny nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn không ai đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, rồi thở dài.
" Thăng, anh hiểu không, hôm qua anh ở lại nhà em cả đêm. Nếu chúng ta cùng vào trường vào lúc này, người ta sẽ đặt ra nhiều câu hỏi, rồi tin đồn không hay sẽ lan ra. Em chỉ muốn tránh những rắc rối không cần thiết. "
Đông Thăng vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng anh bắt đầu hiểu ra sự lo lắng của Khả Ny.
" Nhưng chúng ta đâu có làm gì sai đâu. Chỉ là anh đến giúp em một chút, rồi sáng nay đưa em đi học thôi mà. Chúng ta yêu đương rất thuần túy đó "
Khả Ny nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, ánh mắt tràn đầy sự thấu hiểu.
" Em biết chứ. Nhưng không phải ai cũng hiểu được như vậy. Chúng ta không cần phải giải thích với mọi người, nhưng cũng không cần tạo cơ hội để người ta hiểu lầm. Em chỉ muốn bảo vệ anh và em khỏi những lời đàm tiếu không hay. Với lại chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà "
Đông Thăng nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng anh thở dài và gật đầu đồng ý.
" Được rồi, em nói đúng. Chúng ta sẽ chia nhau ra. Anh sẽ vào sau em vài phút."
Khả Ny mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm khi anh hiểu và chấp nhận.
“Cảm ơn anh. Em vào trước nhé. Hẹn gặp lại ở lớp.”
Nói xong, Khả Ny nhanh chóng bước về phía cổng trường, hòa vào dòng người tấp nập. Đông Thăng đứng lại một lúc, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Dù không thoải mái với việc phải chia nhau ra, nhưng anh biết đó là cách tốt nhất để cô tránh đi rắc rối.
Một vài phút sau, Võ Đông Thăng cũng bước vào trường. Anh cố gắng giữ cho tâm trạng mình thoải mái, không để những lo lắng ảnh hưởng đến ngày học. Khi bước vào lớp, anh thấy Khả Ny đã ngồi ở bàn, Hiểu Huệ ngồi cạnh cô nói gì đó rất chăm chú. Cô ngẩng đầu lên và nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự động viên.
Võ Đông Thăng ngồi cách cô một khoảng không xa cùng với đám đàn em của anh, họ ồn ào nói về rất nhiều chuyện, lời nói có phần thô tục. Trịnh Nhất nhìn anh mừng rỡ
" Đêm qua không về em tưởng anh nay trốn học luôn rồi chứ. Có chuyện gì vậy lão đại? "
Võ Đông Thăng còn chưa kịp trả lời thì Giang Khải đã lên tiếng trước bày tỏ thắc mắc
" Anh Thăng à anh mặc đồ của ai vậy? "
Võ Đông Thăng tìm cách lấp liếm che đậy, không ngờ mấy thằng này lại nhìn ra sự tình rõ ràng vậy, anh nói
" Của tao "
Một đám người liền trở nên ồn ào bàn tán với nhau
" Không giống mà, bọn bây nhìn xem lão đại chưa từng mặc bộ quần áo này bao giờ với lại đêm qua anh đi đâu có mang theo đồ chứ "
Khả Ny bên này cũng bị dọa một phen, cô thầm khấn nguyện trong lòng
[ Võ Đông Thăng anh nói chuyện khéo một chút đừng có làm mọi chuyện bại lộ sớm đó. ]
Võ Đông Thăng cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với những câu hỏi của đám đàn em. Anh biết rằng phải cẩn thận trong việc trả lời để tránh làm lộ chuyện mình ở lại nhà Khả Ny. Anh liếc nhìn Khả Ny một cách nhanh chóng và nhận thấy cô cũng đang lo lắng.
Để trấn an đám đàn em, anh cố gắng tỏ ra tự nhiên và bình tĩnh.
" Tao vừa mua bộ này hôm trước, thấy hợp nên mặc thử. Có gì lạ đâu. "
Giang Khải vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn:
" Nhưng mà đêm qua anh đi đâu mà không về nhà? Đừng nói là ngủ ngoài đường nhé? "
Võ Đông Thăng cười khẩy, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể.
" Chuyện riêng của tao, mấy đứa bây hỏi làm gì? Tập trung vào việc của mình đi đừng quan tâm mấy chuyện linh tinh."
Cả đám đàn em nhìn nhau, biết không nên hỏi quá nhiều, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò. Tuy nhiên, không ai dám tiếp tục chất vấn thêm vì biết rõ tính khí của Võ Đông Thăng.
Trong khi đó, Khả Ny cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cô thầm cầu nguyện rằng Đông Thăng có thể lấp liếm mọi chuyện một cách khéo léo. Cô quay sang Hiểu Huệ, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện để không thu hút thêm sự chú ý.
Sau giờ học, khi cả lớp chuẩn bị ra về, Đông Thăng và Khả Ny nhanh chóng tách ra khỏi đám đông, tìm một góc yên tĩnh để nói chuyện.
" Anh làm tốt lắm, nhưng chúng ta phải cẩn thận hơn. "
Võ Đông Thăng gật đầu nhưng giọng nói bật ra có chút tiếc nuối
" Bao giờ chúng ta có thể công khai? Anh cảm thấy không thoải mái, nhiều lúc anh phải kiềm chế việc bản thân quan tâm đến em rất khó chịu "
Khả Ny thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô hiểu rõ những cảm xúc của Đông Thăng, bởi vì bản thân cô cũng không ít lần cảm thấy khó chịu khi phải giấu giếm tình cảm của mình. Cô nắm chặt tay Đông Thăng, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
" Em hiểu mà, em cũng rất muốn chúng ta có thể công khai tình cảm, nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp. Đợi em thêm ít thời gian có thể đường hoàng đứng cạnh anh được không? "
Đông Thăng cảm thấy chút nhẹ nhõm khi nghe những lời an ủi từ Khả Ny. Anh nhìn vào đôi mắt của cô, tìm thấy sự đồng cảm và sự kiên định.
“Anh chỉ mong rằng thời gian này sẽ qua nhanh. Anh thật sự muốn mọi người biết rằng chúng ta thuộc về nhau, không phải lén lút như thế này.”
Khi rời khỏi trường, cả hai quyết định đi dạo một vòng quanh khuôn viên để thả lỏng tinh thần. Họ bước đi chậm rãi dưới những hàng cây xanh mát, trò chuyện về những điều vụn vặt trong ngày. Cả hai ngồi xuống ghế đá, ngắm nhìn những chiếc lá rơi lả tả theo gió. Khả Ny tựa đầu vào vai Đông Thăng, cảm nhận được sự bình yên trong khoảnh khắc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT