Triệu Minh Xuyên rống lên một tiếng này, tức giận, nổi điên, vô tình làm ngã microphone trên bàn.
“Tư….”
Âm thanh chói tay, bầu không khí lạnh hơn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Chuyện gì vậy?”
“Cô gái kia thật sự là bạn gái của Triệu tổng sao?”
“Rất trẻ a, khi vừa đến còn có cảm giác giống một nữ minh tinh, ai nhỉ.”
Các anh em quen biết từ nhỏ quát lớn: “Ai huyên thuyên ở sau lưng vậy, có dám nói trước mặt không. Nói đi, tại sao không nói nữa?”
Ai dám chọc đám thiếu gia công tử hô mưa gọi gió này chứ, họ đều tự giác im lặng.
Tháng mười hai, sương lạnh, đứng bên ngoài có thể khiến lạnh đến sởn tóc gáy lên.
Triệu Minh Xuyên uống rượu, đứng dưới làn gió như vậy toàn thân đều phát lạnh nhưng cũng tỉnh táo lên không ít. Anh đuổi theo ra ngoài, Triệu Hi cũng không diễn cảnh anh đến em đi, cô thoải mái đứng trước mặt nhìn anh.
Ánh mắt tuyệt vọng, Triệu Minh Xuyên chột dạ giải thích: “Họp xong mới đến, mới chơi không bao lâu.”
Anh không có mặt áo khoác, áo sơ mi bị hở nút, cũng không biết bị con yêu tinh nào mở, người đầy mùi rượu. Trạng thái này còn có sức thuyết phục hơn là giải thích-----tự vả vào mặt mình là đây.
Triệu Minh Xuyên vừa nhìn là biết cô vừa khóc xong, đau lòng: “Anh sai rồi, anh không tốt.” Anh đưa tay ra muốn ôm cô.
Triệu Hi đánh một cái “ba” vào tay anh, dùng sức rất mạnh, đau đến nỗi Triệu Minh Xuyên nổi điên, máu nóng vừa dồn lên, không kiềm chế được mở miệng: “Tên khốn nào gọi điện cho em, ông đây cho hắn chết.”
Triệu Hi lạnh lùng: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
Triệu Minh Xuyên híp hai mí mắt: “Mắng anh sao? Hả?”
Triệu Hi cúi đầu im lặng trong gió, vai run lên.
Cô nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Triệu Minh Xuyên: “Em lặp lại lần nữa xem.”
“Chia tay.”
Hai chữ, một từ, dứt khoát.
Rõ ràng trời đang lạnh sao lại có lửa, Triệu Minh Xuyên nhìn trái nhìn phải, ánh mắt không có điểm dừng, cuối cùng bực bội nới lỏng cà vạt, phát hiện nút thắt đã sớm bung ra, sự nóng nảy bốc lên trong nháy mắt.
“Làm gì làm gì vậy, có cần phải cứng rắn như vậy không?” Anh áp chế sự nóng nảy, âm thanh trống trãi, trầm thấp đến âm tám độ, càng lộ ra vẻ âm trầm.
“Anh ăn chơi thì sao? Ngày đầu quen biết anh, em cũng biết đức tính xấu này của anh lâu rồi mà? Có cần phải vậy không? A? Chia tay? Chia con mẹ nó tay!”
Nói đến nửa câu sau, hiển nhiên Triệu Minh Xuyên không khống chế nổi, động tĩnh lớn quá, người đi đường đều quay đầu lại nhìn.
Triệu Hi thì sao, cô đang nghe.
Bình tĩnh, ánh mắt không mang theo một sự biến hóa, lòng rất kiên định.
Ba bốn anh em trong phòng sợ xảy ra chuyện nên đuổi theo, nghe lời này cũng biết chút ít, trái phải lôi kéo Triệu Minh Xuyên, kéo vạt áo anh lôi về sau.
“Minh Xuyên! Bình tĩnh đi! Ài! Tiểu Hi, không có gì đâu! Đêm nay cậu ấy uống nhiều, uống hết cả một vòng trong bữa tiệc, nên đang mê sảng, đừng để tâm!”
Có ý tốt giải thích không ngờ lại càng lộ ra chân tướng.
Bữa tiệc bắt đầu, hóa ra chơi từ đầu đến bây giờ.
Họp sao? Không có.
Ngụy trang mà thôi.
Triệu Hi cúi đầu xuống, cô siết chặt đầu ngón tay mình, dùng hết sức lực bóp hai lần, ngón tay đâm vào da thịt bên trong, tự mình tàn nhẫn với bản thân mình, đau cũng không buông ra.
Triệu Minh Xuyên bị hai chữ chia tay làm cho nổi điên, làm sao yên lặng dễ dàng như vậy được. Anh lại bị bạn bè ngăn lại, nhưng vẫn phản nghịch chỉ vào mặt Triệu Hi giận dữ trách móc: “Rút lại hai chữ chia tay đi, rút lại đi, có nghe không!”
Anh em khuyên: “Minh Xuyên!”
Triệu Minh Xuyên không quan tâm: “Mẹ nó ai gọi điện, muốn chết đúng không! A! Tra cho tôi, ông đây chặt tay hắn!”
Anh em lại khuyên: “Cậu trách móc cái gì? Tiểu Hi bị cậu trách móc chạy đi rồi!”
Triệu Minh Xuyên chóng mặt: “Cô ấy có thể chạy đi đâu, còn không phải là người của tôi sao.”
Dứt lời, nghiêng người một cái, chân mềm nhũn, say đến ngất đi.
Rượu đêm nay là rượu Braxin rất mạnh, mùi cũng rất nồng, tửu lượng Triệu Minh Xuyên cũng tạm được thôi nên bị ngất vậy cũng đúng.
Hôm sau mười giờ mới tỉnh, đầu đau muốn nổ tung, người không mặc gì. Triệu Minh Xuyên đi chân trần xuống giường, phía dưới cũng không che gì, đá văng vớ giày quần áo, vớ lấy điện thoại tức giận: “Mấy cậu có bệnh đúng không, đêm qua ai cởϊ qυầи áo tôi vậy!”
“Còn ai dám đυ.ng đến cậu, người toàn mùi rượu, anh em cùng nhau cởi, sao, tỉnh chưa?”
“Biến.”
“Mau làm đi, quay lại không còn Tiểu Hi nữa, cậu hối hận không?”
“Cậu nói xàm gì vậy?”
“Ha, mất trí à? Được thôi.” Người kia tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, cười nói: “Triệu công tử, cậu vẫn tốt chứ?”
Triệu Minh Xuyên chịu đựng cơn đau đầu, càng nghĩ càng hoảng, mơ màng hỏi: “Thật là tôi đã nói những lời khốn nạn như vậy sao?”
“Khốn nạn vô cùng.”
Xong đời, tiêu rồi!
Trong lòng nôn nóng nhưng đàn ông nên giữ mặt mũi, thế là vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, ngữ khí cứng rắn: “Cũng chẳng sao, đây cũng không phải lần đầu.”
“Hả? Chuyện này cậu cũng có kinh nghiệm sao?”
“Nói nhảm. Chuyện vợ chồng các cậu không hiểu đâu.” Triệu Minh Xuyên đắc ý: “Chờ đó, hai ngày nữa dẫn cô ấy đi ăn cơm cùng các cậu.”
Bạn bè nói lớn: “Nói khoác tiếp đi.”
Nói vài câu xong liền cúp máy.
Triệu Minh Xuyên thu lại vẻ tươi cười, lông mày nhăn lại, ném điện thoại đi, luống cuống nhặt quần áo rơi đầy sàn lên. Dừng xe bên ngoài khách sạn, lên ngồi chưa vững liền vội vã gọi điện cho Triệu Hi.
Không nghe máy.
Lại gọi, bị chặn rồi.
Triệu Minh Xuyên hít sâu một hơi, cúi đầu, cầm di động thật lâu không nhúc nhích. Nghĩ đi nghĩ lại càng bực bội hơn, lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, cắn bên trái rồi sang bên phải, lại châm lửa.
Ai, phun ra một khói hình dạng hỗn loạn.
….
Trường học sắp có cuộc thi nên cả tuần Triệu Hi đều ở thư viện.
“Quả thật thi cử không là vấn đề với cậu, không cần ép bản thân như thế.” Bùi Giai Giai rất thông minh, xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cãi nhau với bạn trai sao?”
Triệu Hi đọc sách, cầm bút không nói chuyện.
Khẳng định là cãi nhau. Mấy ngày nay điện thoại Triệu Hi muốn nổ tung, cũng bị chặn mấy lần dưới kí túc xá, chỉ là chưa lên đến phòng ngủ nữ gõ cửa thôi. Không có hiệu quả nên thay đổi cách lấy lòng. Chủ ý gì cũng có, còn mua năm sáu cái túi LV, Chanel chuyển phát nhanh đến trường.
Nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện không lẽ không đi xuống nhận hàng sao.
Triệu Minh Xuyên liền đi theo mặt dày chặn lấy người.
Muốn ôm muốn hôn đều bị Triệu Hi ngăn lại.
Hai tay Triệu Minh Xuyên lúng túng rơi giữa không trung, thần sắc lạnh lẽo: “Làm thế nào em mới chịu tha thứ?”
Triệu Hi lắc đầu: “Không cần đâu.”
Triệu Minh Xuyên thấy hơi nản: “Không cần cái gì? A? Tốt nhất em ăn nói thận trọng một chút, có những lời anh không thích nghe, không cho phép nói.”
Triệu gia là một gia tộc lớn, Triệu Minh Xuyên là con trai độc nhất, được nuông chiều từ bé nên khi lớn lên tính tình càng cuồng vọng hơn. Tính tình anh trước giờ không tốt sao chịu được sự tình thế này.
Quả thật trong lời cảnh cáo đã mang theo ý tứ rõ ràng.
Nhưng Triệu Hi cực kì tỉnh táo, cô nhìn anh: “Triệu Minh Xuyên, em muốn chia tay.”
Không phải “chúng ta chia tay” mà là “em muốn chia tay” vô cùng kiên quyết.
Em muốn.
Triệu Minh Xuyên tức giận muốn dựng tóc lên, hai tay đặt trên lưng, nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn cô: “Anh sai rồi không được sao? Hả?”
Đầu tiên là nhẹ nhàng, thấy cô không đáp, liền không khống chế nổi: “Anh sai rồi không được sao? Anh kiêng rượu, bỏ bài bạc! Mỗi ngày đều cùng em đến thư viện! A?”
Người này bắt đầu tư thế giương oai rồi đây. Triệu Hi có gia giáo nhìn anh, nhíu mày nói: “Anh nói nhỏ một chút.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ! Bạn gái tôi muốn chia tay tôi! Mẹ nó” Triệu Minh Xuyên không thèm nhìn liền nhấc chân đạp vào bên cạnh.
Mẹ nó! Đá trúng một tảng đá to, căng đau cả đầu ngón chân.
Triệu Minh Xuyên đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, mồ hôi xuất hiện trên trán. Anh không còn sức nói chuyện, chỉ nói hai chữ: “Mẹ nó.”
Bạn bè đi ngang qua nhìn nhau thì thầm bàn tán.
Triệu Hi cảm thấy khó chịu, khoảng cách trong lòng càng ngày càng lớn, cô đã bắt đầu suy nghĩ lại từ trước đó, hai tính cách khác nhau, có phải đúng là không thể đi cùng nhau.
Đúng là cô rất thích Triệu Minh Xuyên.
Thích tính cách của anh, thích anh đột nhiên trẻ con, thích tình cảm chân thành nóng bỏng của anh, thích tất cả không thể nói bằng lời, bây giờ trong lòng hơi cảm động.
Nhưng chỉ có điều cô thiếu cảm giác an toàn.
Triệu Hi mới hai mươi, dù sao cũng là một cô gái mới vừa nếm trải tình yêu, cô muốn có được sự an tâm từ bạn trai mình, muốn như vậy cũng không có gì quá đáng.
Còn Triệu Minh Xuyên thì sao, cẩu thả, công tử phóng đãng. Anh có vòng tròn xã giao, có tam quan hình thành từ nhỏ, cô can thiệp nhiều quá cũng không thích hợp.
Lập trường của hai người đều đúng, về lâu dài, gặp chút chuyện liền nổ tung.
Từ đó, thật là náo loạn đến chia tay.
Triệu Minh Xuyên nghĩ thầm, thiếu đi em anh không sống được? Anh chưa bao giờ tin câu này!
Thế là chơi này, điên cuồng này, suốt ngày đắm mình vào các bữa tiệc xã giao, nhảy disco, uống rượu, ca hát, chơi đến đảo điên trời đất. Quản lý ân cần đưa những cô nàng xinh đẹp nhất đến phục vụ, từng người đều trẻ trung xinh đẹp, váy ngắn cũn cỡn ngồi xuống bên cạnh anh: “Triệu tổng, em kính anh.”
Triệu Minh Xuyên lại thờ ơ: “Đi ra.”
Cô nàng đó còn chưa từ bỏ ý định, vẩy ngón tay lên vạt áo anh: “Em ở cạnh anh nha.”
Triệu Minh Xuyên hất cổ tay cô ta ra, đứng dậy không quay đầu lại: “Chu Minh.”
Chu Minh là trợ lý của anh, chỗ này tiếng nhạc quá lớn nên cậu ta không nghe thấy.
Triệu Minh Xuyên cao giọng, muốn nổi giận: “Chu Minh!”
Lúc này Chu Minh mới nghe, hỏi nhỏ: “Hả?”
“Lái xe! Đi mua sắm quần áo!”
Triệu Minh Xuyên vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ném thành một cục trên mặt đất.
Chu Minh ở sau lưng nghĩ thầm, vị tổ tông này thích sạch sẽ không thích ai đυ.ng đến anh dù chỉ một chút.
Phụ nữ cũng vậy thôi.
Chu Minh lắc đầu, thật sự chưa thấy người đàn ông nào cứng miệng mà lại làm ra vẻ như anh.
Cứ trãi qua một đoạn thời gian như vậy, thứ ba, khi Triệu Hi đang luyện nghe, đột nhiên nhận được tin nhắn nhắc nhở từ ngân hàng:
“Ngày 3 tháng 2 năm 2014, số thẻ xxx của bạn đã tiêu xxx tiền tại trang web …”
Cái thẻ này hơi đặc biệt, là Triệu Minh Xuyên làm cho cô, anh rất hào phóng với phụ nữ, tuy nói là Triệu Hi không thiếu gì nhưng cũng nên có hình thức để chứng minh địa vị của mình.
Tin nhắn nhắc nhở lần trước là ngày làm xong thẻ, Triệu Minh Xuyên chuyển tiền hơn sáu chữ số vào. Vẫn luôn không dùng tới, hôm nay tiêu như vậy quả là không ít.
Trong lòng Triệu Hi đang nghĩ, không chừng anh đã tiêu sạch rồi.
Tiếp tục đọc sách, năm phút, mười phút, nửa tiếng.
Bùi Giai Giai tắm rửa xong đi ra, nhìn một cái: “A? Sao cậu vẫn làm trang này? Gặp câu khó sao?”
Triệu Hi hồi thần: “A? A, không có.”
Bùi Giai Giai lắc eo thon đi phơi đồ lót: “Bạn học Tiểu Hi thất thần.”
Tinh thần phân tán đi đâu như diều bay cao, làm tinh thần cô không tập trung. Triệu Hi xem tin nhắn lần nữa, nghĩ xem trang web kia là gì.
Cô mở trình duyệt ra, nhấn một cái ra tiêu đề của trang chủ, tiêu đề rất kiều diễm….
Chương trình ngọt ngào tận đáy lòng, trang phục hầu gái giúp mùa đông của bạn ấm áp!
Ngự tỷ phong cách tài trí, đi tận vào tim bạn, gian phòng trực tiếp…
Sau đó những kiểu hình chụp mỹ nữ biến đổi liên tục.
Triệu Hi tùy tiện nhấn vào một cái phòng, âm thanh kiều diễm, nghe xong liền khiến người ta mềm nhũn, tất cả bình luận đều là người giàu tặng lễ vật: Maserati X2, kim cương X10, hoa tươi X100.
Bùi Giai Giai từ từ đi đến, vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Hi sao cậu xem cái này vậy?”
“Trang web phát đến, tớ không cẩn thận nhấn vào.”
“A a. Những trực tiếp này đều đánh vào thị trường, dựa vào mánh lới hấp dẫn quần chúng khen thưởng.” Bùi Giai Giai nhíu mày: “Chuyên lừa gạt tiền của đàn ông. Ai bảo bọn họ háo sắc chứ.”
Triệu Hi nhếch môi, con chuột máy tính lốp bốp vang lên, tức giận tắt trang web.
“Ài, đi đâu vậy?”
“Mua chai nước uống.”
Triệu Hi đi ra khỏi kí túc xá đến sân tập chạy một vòng.
Gió lạnh thổi vào cổ họng, mặt cô đau nhức, đôi mắt trong sạch, rất vẹn toàn, cái gì cũng hiểu ra hết. Lúc con người có tình cảm, mới đành lòng rơi nước mắt. Nếu thất vọng quá nhiều, mới biểu hiện ra vẻ bình tĩnh.
Chạy nửa tiếng, Triệu Hi cong lưng, hai tay chống lên đầu gối thở nặng nề.
Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm, sương mù mênh mông không thấy bóng dáng mặt trăng.
Cũng chính thời khắc này, đột nhiên cô tỉnh ngộ.
Đúng thật là không thích hợp.
Triệu Minh Xuyên bên này làm xong việc định theo đuổi lại cô gái này một lần nữa thì đã muộn rồi.
Triệu Hi xuất ngoại đi Tây Ban Nha.
Một đòn cảnh cáo khiến cả người đều choáng váng. Triệu Minh Xuyên tức tốc đặt vé máy bay muốn đuổi theo, nhưng người tính không bằng trời tính, trên đường ra sân bay anh gặp tai nạn.
Ba chiếc xe tông vào nhau, thật nghiêm trọng.
Mọi chuyện đã định rồi, chờ anh thoát nạn, khôi phục, xuất viện.
Bắc Kinh vẫn là Bắc Kinh.
Nhân gian đã đổi thay rồi.
….
Mùa xuân năm 2018.
Mấy ngày nay sương mù rất nghiêm trọng, vừa ra khỏi nhà liền phải mang khẩu trang, tầm nhìn buổi tối cũng rất kém, giống như sống trong một thành phố sương mù. Chất lượng không khí rất kém, chồng bà Vương hàng xóm là ông Lý Tiểu Cường bị tái phát bệnh giãn phế quản phải vào khoa hô hấp.
Triệu Hi về nước được một tuần, còn chưa thích ứng với hoàn cảnh ở đây lắm.
Tiểu khu này không giống trong kí ức của cô lắm, nhà cao, đường rộng, cây cũng nhiều. Hôm nọ cô đi ra ngoài muốn đến siêu thị một chuyến cũng không nhớ rõ là nên đi bên trái hay bên phải tiểu khu.
Bà Vưu nói cô xuất ngoại mấy năm nên đều lạc đường, cũng dặn dò: “Trước tiên đừng lái xe đi làm, nên làm quen một chút đã, sợ xảy ra chuyện.”
Công lực càu nhàu của mẹ cô vẫn không giảm.
Triệu Hi không ở nhà, cô nhận lời của một nhà đầu tư bên ngoài công ty, nên cô ở một chung cư nhỏ bên cạnh công ty. Một căn hộ hơn sáu mươi mét, bố trí nhẹ nhàng thoải mái.
Chuyện gì cũng tốt chỉ có chất lượng giấc ngủ ban đêm không được tốt. Cũng không biết có phải nguyên nhân thời tiết hay không, khoảng thời gian này ban đêm Triệu Hi thường nằm mơ.
Mơ thấy chuyện trước kia.
Mơ thấy những chuyện trước khi xuất ngoại.
Thỉnh thoảng mơ thấy một gương mặt mơ hồ.
Loại mộng kí ức này rất làm tổn thương khí lực, mỗi lần cô rời giường cảm giác như bị quỷ đè, tinh thần không thoải mái.
Cô nói với Kha Diệc Lâm chuyện này, cậu còn cười: “Đừng đoán mỏ, làm gì có chuyện quỷ đè, là do tinh thần em căng thẳng, vừa về nước, áp lực công việc lớn, nhưng sau này sẽ tốt hơn.”
Triệu Hi đánh răng, mở điện thoại để trên mặt bàn, hàm hồ trả lời: “Thật sao?”
“Tin anh được không? Sau một tuần là bệnh này lập tức biến mất.” Kha Diệc Lâm nói một cách thuyết phục.
Lại nói: “Tan ca, anh đến đón em.”
“Sao vậy?”
“Đi ăn một bữa cơm với anh.”
Tiếng nói và tướng mạo của Kha Diệc Lâm rất giống nhau, đều là kiểu nhẹ nhàng thuần túy khoan khoái, ngũ quan không xuất sắc nhưng kết hợp lại với nhau cũng dễ nhìn.
Năm nay cậu hai mươi sáu, dáng người lại nhỏ nhắn thường khiến người ta nghĩ đến một nam sinh có thành tích xuất sắc thời đi học, rất được chào đón.
Kha Diệc Lâm đang theo đuổi Triệu Hi, ý tứ rõ ràng, khi rảnh rỗi cha mẹ Triệu Hi cũng từng gặp cậu hai lần, ấn tượng rất tốt. Tất cả đều phát triển theo phương hướng bình thường nhất. Chỉ là thiếu một chút thời cơ.
Không vội, còn thời gian.
Triệu Hi thì sao, quả thật cô cũng không bài xích, người như vậy, vô cùng đơn giản, không đề cập đến chuyện tình cảm nồng đậm nhưng cuộc sống mỗi ngày ổn định.
Năm giờ chiều, Kha Diệc Lâm đúng giờ.
Triệu Hi lên xe, thắt chặt dây an toàn, gảy tóc cười hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Lúc cô cười, đuôi mắt cong lên, tạo nên hình dạng đẹp đẽ trên làn da trắng nõn, cũng không phải là kiểu trắng bạch không thần khí. Môi cô hơi đỏ, khí chất dịu dàng hơn nhiều so với những người kiều mị cậu từng quen.
Kha Diệc Lâm rất thích nhìn cô cười.
Nói điêu một chút là sẽ cảm thấy thế giới thật tươi đẹp.
Cậu chuyển động tay lái, cong môi đáp: “Hôm nay thật là ngại quá, anh họ anh đến đây, em có ngại gặp nhiều người không?”
Tốc độ nói chuyện của Kha Diệc Lâm chậm, âm thanh cũng nhẹ nhàng, trong câu chữ luôn lộ ra sự tôn trọng và lịch sự. Triệu Hi vui vẻ: “Không sao, không ngại.”
Hai người nói chuyện phiếm trên đường, trên mặt đều là sự nhẹ nhõm.
Lúc đến nơi, Triệu Hi xuống xe ngẩng đầu nhìn một chút, đây là nhà hàng rất nổi danh, nổi tiếng đắt đỏ. Mặc dù Kha Diệc Lâm có điều kiện nhưng cũng ít chọn loại nhà hàng thế này.
Người phục vụ đến đón, Kha Diệc Lâm: “Đã đặt chỗ rồi.”
Triệu Hi đi theo sau, cô rất thích với những bức họa thời văn hóa phục hưng treo trên tường cho nên không nghe thấy cậu đang đọc cái tên kia.
Người phục vụ gật đầu: “Mời ngài đi theo tôi.”
Kha Diệc Lâm quay đầu: “Tiểu Hi.”
Triệu Hi bước nhanh: “Vâng.”
Đi đến phòng thứ sáu, đẩy cửa ra.
Khuôn mặt Kha Diệc Lâm tươi cười gọi: “Anh.”
Triệu Hi đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cô ngẩng đầu nhìn qua khe hở trên bả vai Kha Diệc Lâm.
Người đang ngồi kia cũng nhìn qua.
Ánh mắt chạm nhau.
Nét cười của Triệu Hi đông cứng.
Triệu Minh Xuyên mặc áo khoác ngắn màu xám đang bưng chén trà dừng lại bên miệng, ánh mắt ngưng động.
Bốn mắt nhìn nhau rồi ngắn ngủi rời đi.
Trong nháy mắt tâm trạng như trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, nóng lạnh giao hòa thật lộn xộn.
Triệu Hi siết chặt tay.
Còn tim Triệu Minh Xuyên như nhảy từ mặt đất lên đến lầu cao vạn trượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT