“Em không muốn sinh nữa, nhà có hai đứa là được rồi anh còn muốn cái gì?”
Hiện tại phũ phàng, vào một ngày trời âm u rét lạnh, Hoắc Uyển Ngưng chôn mình trong phòng vệ sinh gần một giờ đồng hồ, cầm trên tay một cái que màu trắng hiện hữu hai vạch đỏ chót.
Cô rủa thầm:“Tên Dạ Uý khốn kiếp, đều tại anh mỗi lần muốn làm đều không chịu mang đồ bảo hộ.”
Lúc nói cho Công Tôn Dạ Uý biết thì hắn sướng như điên, cầm cái que thử thai cười khúc khích cả buổi trời. Còn cô thì oán hận không thôi, nói không sinh nữa rốt cuộc sau hai tháng đã mang thai.
…
Cùng thời gian đó, tại nhà Phong Dực Hàn Ly.
“Tén ten, thấy gì chưa hả ông xã. Coi nè coi nè.” Hàn Ly kích động nhốn nháo trước mặt hắn huơ huơ cái que thử thai cũng hai vạch đỏ.
Phong Dực thì chết đứng tại chỗ, không tin vào mắt mình, phải để Hàn Ly vỗ mặt anh mấy cái mới chịu tỉnh táo lại, hai tay run rẩy nâng niu cái thứ vừa báo hiệu hắn sắp làm cha kia. Không tự chủ được bế thốc cô vợ nhỏ lên khen ngợi:“Vợ à, thật giỏi quá. Anh yêu em chết đi được.”
…
Đêm đó hai người đàn ông kéo nhậu đi nhậu ăn mừng, uống không say không về, kết quả sắp sốc rượu tại quán bar.
Hậu hôn nhân cũng có nhiều cái thú vị thật chứ, đặc biệt Hàn Ly lần đầu mang thai có chút khó ở trong người, Phong Dực bình thường đã chiều chuộng vô đối rồi cô nàng bây giờ còn mang thai thêm sinh linh nhỏ thì hắn sắp sủng lên tận mây xanh, cảm thấy đội lên đầu còn chưa đủ.
Hai ông bố bỉm sữa chăm chăm cái bụng bầu của vợ 24/7, hết hôn rồi lại xoa dù thai mới có hai tháng mấy.
Trùng hợp thay thời gian thụ thai của Hoắc Uyển Ngưng và Hàn Ly cũng tương đương với nhau, đến khi gần chín tháng mười ngày thì ngày dự sinh cũng cùng nhau.
Lúc hai nàng mang bầu được sáu tháng, bụng to như mấy bà bầu sắp đẻ, Công Tôn Dạ Uý và Phong Dực nghi ngờ đủ chuyện, ngốc nghếch tưởng rằng con mình bị phát triển đột biến.
Sau khi khám thai định kỳ lần ấy mới ngớ ra rằng đều mang song sinh.
Công Tôn Dạ Uý đã hếch mặt nói với Phong Dực:“Nhà tôi có hai cu cậu rồi, tiểu Ngưng lần này nhất định sinh ra hai cô công chúa cho xem. Vừa hay vợ cậu sinh hai con trai đi, sau này cho ở rể nhà tôi cũng được.”
Phong Dực chậc lưỡi:"Bộ cậu nghĩ muốn sinh ra trai hay gái đều như ý nguyện à, nếu được thì đáng lý ra nhà ông đây sinh con gái mới phải.’’
“Ích kỷ nó vừa thôi, nhà tôi bốn đứa con trai thì ai chịu nổi, có mỗi Danny với Quân Hi mà chúng nó sắp dở sập biệt thự rồi.”
Anh ta cười cười chế nhạo:“Đó là cậu không quản được bọn trẻ thì trách ai, có hai đứa con trai thôi mà kiểm soát không được thì dở quá.”
Công Tôn Dạ Uý tức anh ách.
Mà sau này Phong Dực cũng chiêm nghiệm được câu nói “có hai đứa con trai thôi mà kiểm soát không được thì dở quá” của chính mình.
Hàn Ly sinh ra hai cậu con trai mập mạp kháu khỉnh, Hoắc Uyển Ngưng sinh một trai một gái xinh xắn đủ để mãn nguyện.
Cặp song sinh trai nhà Phong Dực tên Phong Đường và Phong Lãng, đơn giản, oai phong, dễ nghe.
Cặp trai gái nhà Công Tôn Dạ Uý thì bé gái sinh trước, tên là Công Tôn Ngưng Tịch. Bé trai sinh sau, tên Công Tôn Dạ Tịch. Tên đều bắt nguồn từ tên của ba mẹ mà ra, ban đầu Hoắc Uyển Ngưng định gọi bé trai là Uý Tịch, nhưng nghĩ lại Công Tôn Dạ Uý thấy không hay nên gọi Dạ Tịch, nhắc đến Dạ Uý sẽ nhớ có một con trai út tên Dạ Tịch.
Công Tôn Dạ Uý mỗi ngày bế công chúa duy nhất của Công Tôn gia mà tự mãn, thiếu điều mỗi ngày mang cô bé chạy sang nhà Phong Dực để diễu võ dương oai. Đến cả Hoắc Uyển Ngưng cũng bất lực với quả cuồng con gái này, biết sao được, nhà tận ba ông con trai, tính cả đứa con nhà em trai nuôi của hắn thì được bốn anh em siêu nhân, có mỗi Ngưng Tịch là cháu gái, không cưng làm sao được?
Phong Dực thì để ngoài tai những lời cà khịa của Công Tôn Dạ Uý, ngoài mặt nhìn hai đứa nhỏ nhà mình có chút bất mãn nhưng mà trong tâm vẫn rất yêu thương cưng chiều.
…----------------…
Năm năm sau.
Quân Hi và Danny được 11 tuổi, lúc làm giấy khai sinh cho hai em thì Công Tôn Dạ Uý sẵn tiện làm lại giấy khai sinh cho cậu, từ Hoắc An Tín thành Công Tôn An Tín - con trai trưởng nhà Công Tôn.
Ngưng Tịch mới năm tuổi nhưng vẻ chững chạc của cô bé xuất hiện rất rõ, lớn lên xinh đẹp như tiểu thiên sứ giáng trần. Là bình rượu mơ quý báu của Công Tôn Dạ Uý, làm gì thì làm, ngoài Hoắc Uyển Ngưng ra thì người được chiều chuộng và nhường nhịn nhất là cô bé. Đã thế cô bé còn giống hệt cái dung mạo anh kiệt cửa ba, thành thục ổn trọng.
Dạ Tịch thì năng động, hoạt bát, nói đúng hơn là nghịch như quỷ. Cùng là sinh đôi nhưng mà trái tính trái nết, khuôn mặt cũng chỉ na ná nhau. Cậu nhóc đã thừa kế được ý nguyện của mẹ là sinh ra giống mẹ! Cặp mắt bồ câu long lanh sâu hút, bên man tai có một nốt ruồi nhỏ, khí thế mạnh mẽ ương ngạnh cũng sao y Hoắc Uyển Ngưng.
Mỗi đứa mỗi vẻ, đều là các cục cưng của gia đình.
“…”
Ngưng Tịch cùng anh trai An Tín ngồi bên bàn trà cẩm thạch trắng chơi cờ vua, hai anh em chung một khuôn mặt, chung một biểu tình, mấy lúc bí nước đi cũng giống đến cái nhíu mày. Mà toàn bộ đều là từ Công Tôn Dạ Uý đúc thành.
Quân Hi ngồi cạnh chơi game điện tử, thi thoảng mở miệng nói chuyện mấy câu. An Tín với cậu sắp vào trung học cơ sở rồi, đã ra dáng người lớn từ lâu, tính tình nghịch phá ngày xưa đã phai nhoà đi mất. Dù không chảy cùng huyết mạch, có điều, cậu vẫn ra dáng một đứa trẻ được nuôi dạy từ nhà Công Tôn. Khôi ngô tuấn tú, có chút nét thờ ơ lãnh đạm với người ngoài.
Dạ Tịch… ở nhà không có ai cùng phe để giở trò quỷ quái nên cũng khá yên phận. Cho đến khi anh em họ Phong đến chơi, từ ngoài cổng chạy ùa ra sân sau kêu:“Dạ Tịch!!!”
Cậu nhóc như mười năm chưa gặp lại anh em chí cốt chạy ùa đến lao vào ôm, hai cánh tay dù dang rộng cỡ nào cũng không ôm hết được hai đứa bé đồng trang lứa được.
“Đường Đường, A Lãng, lâu rồi không gặp.”
Cặp song sinh Phong Đường, Phong Lãng giống nhau như đúc, loáng thoáng nhìn qua là không phân biệt được. Cả hai nhóc đều lém lỉnh không kém gì Dạ Tịch, năng động thái quá làm Phong Dực đau đầu ngán ngẫm quá trời.
Ba anh bạn nhỏ tụ hội lại là ồn ào náo nhiệt, bầu không khí êm dịu lắng đọng thích hợp chơi cờ vua đều bị phá hủy tan tành.
“Chú Phong với dì Nam Cung đâu, không phải đưa hai cậu đến à?”
“Ba mẹ tôi bảo… là đi hẹn hò rồi, quản gia đưa sang đây cho bọn tôi chơi cùng mọi người bên này cho đỡ chán.” Phong Đường chống hông, chán nản nói.
Tình hình này là bị ba cho ra rìa không ít lần rồi.
Dạ Tịch thở phào, lôi hai cậu bạn chạy vào phòng kiếm đồ chơi.
Quân Hi ngồi trên ghế buôn máy chơi game xuống, hờ hững cất giọng:“Tụi nó kéo vào phòng chơi rồi, tính sao đây Danny, có cần cản lại không?”
“Cản không nổi.” Một câu đầy phũ phàng, cậu tiếp tục nhấc một quân cờ đi, nét mặt bình thản.
Ngưng Tịch dường như tò mò là cản cái gì, ánh mắt vừa ngây thơ vừa ngơ ngác.
Hồi sau mới biết.
Nhóc con Dạ Tịch điều khiển máy bay đồ chơi điều khiển từ xa ra, trên đó còn cột lủng lẳng một quả pháo hoa cỡ nhỏ sức ảnh hưởng không lớn.
Chiếc máy bay bay rù rì trên đỉnh đầu mấy anh em An Tín, năm phút sau nổ bùm một cái khiến ba người giật mình.
Pháo hoa nhỏ bắn ra tung toé trên không trung, hoà vào nền trời xanh quang đãng đầy lấp lánh.
An Tín tối sầm mặt, đứng dậy quát:“Thằng nhóc kia, em hết trò để chơi rồi hả!?”
Nhóc cười cười đầy ương bướng, rõ ràng là muốn chọc tức người ta.
“Pháo hoa mini ở đâu ra?” An Tín hỏi.
Thằng bé Phong Lãng điềm nhiên giơ cái túi đựng pháo của mình lên nói:“Là em mua đó anh An Tín.”
An Tín xoa ấn đường, ảo não giống hệt ba mình. "Thôi mau vứt đi, tụi em chơi trò này nguy hiểm lắm đó biết không?’’
Dạ Tịch tỏ ý không chịu:“Có sao đâu chứ, gắn lên máy bay thôi mà.”
“Có tin hay không anh ném phắt em, cái máy bay với túi pháo ra ngoài?”
Nhóc Dạ Tịch khẽ nhíu mày, có hơi biến sắc trong giây lát. Tuy biết An Tín nói là làm nhưng không mấy sợ.
“Hơ, em không tin nha.”
An Tín nói không được, rút điện thoại di động ra định gọi cho Công Tôn Dạ Uý. “Alo ba hả…”
“Ê khoan, anh đừng manh động!”
“Được, dẹp ngay cái trò này đi rồi anh không mách ba đâu.”
Cuối cùng lũ tiểu quỷ cũng không chơi trò này nữa, chuyển sang chơi chở đá. Chiếc xe ben bằng nhựa có thể điều khiển được bị Dạ Tịch đẩy cho một xe đầy ụ sỏi đá, chạy lố trớn rớt vào hồ cá Koi của Công Tôn Dạ Uý. Lũ cá hoảng loạn nhảy tung trong hồ, lúc này An Tín sắp tức đến xì khói đầu rồi. Tịch thu xe đồ chơi thì chúng nó chuyển sang chơi đá bóng.
Sân vườn dù rộng nhưng ba đứa nó tản ra oanh tạc sắp mọi ngóc ngách, Phong Đường chuyển bóng cho Dạ Tịch, cậu nhóc thẳng chân sút như cầu thủ chuyên nghiệp, nào ngờ trái bóng lệch hướng đập thẳng vào đầu Ngưng Tịch.
Quân Hi:“Thôi xong.”
Cô bé Ngưng Tịch tức tối, mặc dù đang mặc váy công chúa rất diêm dúa xinh xắn vẫn lao tới nắm cổ áo thằng em trai chất vấn:“Công Tôn Dạ Tịch, có biết đau không hả!? Có phải em ngứa da không?”
Cậu nhóc chỉ cười hề hề trong bất lực.
Nói xong hai chị em sinh đôi đuổi nhau loạn xạ trong sân vườn, anh em Đường - Lãng cũng vào góp vui. Bốn đứa nhốn nháo quậy phá, đánh tới đánh lui.
Hai anh lớn đau đầu, mỗi người vào tách hai đứa ra hai bên.
Tình trạng xây xát nhẹ, quần áo lắm lem dính bẩn, Ngưng Tịch thì vừa mệt vừa tức vì cú đập bóng vào đầu khi nãy và váy bị dơ. Ba cu cậu kia thì cười hà hà rất sản khoái. Cả sân vườn náo loạn một trận, Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng sâu khi về nhà mà ảo não.
Phong Dực và Hàn Ly vừa sau, nhanh chóng xách hai ông con mình ra bảo xin lỗi Ngưng Tịch rồi đem về, ở lại một chút càng thêm hoạ.
Ngưng Tịch thấy ba về thì chạy đến khóc thút thít như rất ấm ức dù ban nãy đã trả đũa được cậu em trai. Công Tôn Dạ Uý thấy thì xót con gái nhỏ, nhìn thằng con trai út chẳng ra dáng nam nhi gì cả, thêm cả chiến trường lộn xộn nó bày ra, mắng cho một trận rồi bị phạt đứng. Dù cậu nhóc có dùng mọi lời hay ý đẹp cầu hai anh cứu giúp cũng không được, An Tín đặc biệt hả dạ, hùa với Quân Hi cười nhóc hả hê.
“Chờ xem, em còn quậy hơn cho mọi người coi!”
Nhóc gào lên ầm ĩ, hứa hẹn một tương lai đầy hiển hách.
Hoàn toàn văn.
06/06/2024
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT