Chúc Tùy Sơ bên kia nghe xong khuôn mặt nhăn nhó, ả vò đầu tóc đang rối mù của mình hét lên trong điện thoại:“Đám các người mau đuổi tìm lũ nhóc đó về đây, không được để thằng ranh nào chạy thoát.”

Lili nghe xong, đáp “được” nhưng căn bản là đang rất lưỡng lự, cô ta vốn là người không tàn bạo và ác liệt như Chúc Tùy Sơ nên từ đầu đến cuối đều vô cùng lo lắng. Loại chuyện tày trời này, nếu Công Tôn Dạ Uý bắt được không biết chừng là phanh thây cả bọn ra.

“Mau kiểm tra cửa sổ.”

Tên đàn em sai vặt chạy đến, lật miếng gỗ ra nhìn dáo dác, gã lại lia mắt sang chỗ hàng rào gai. Một tấm lưng trắng dính máu đang dần khuất về phía lùm cỏ cũng không qua được gã, gã lập tức reo lên:“Đằng ấy, hai tên nhóc chạy qua kia.”

Lili:“Vậy còn chờ đợi gì nữa, mau đuổi theo bắt chúng lại đi.”

Gã chạy vòng ra cửa chính rồi đuổi theo hai đứa trẻ, còn Lili thì đứng trong căn nhà hoang, mồ hôi tuôn trào như suối, cô ta cắn móng tay dự cảm đến những kết quả xấu nhất, hai chân bất tri bất giác run bần bật.

…---------------…

“Mọi người chạy dọc theo hướng chiếc xe kia rời đi, phải tìm được tiểu thiếu gia về. Nếu có gì bất thường hãy liên lạc.”

“Rõ.” Đám người có mặt đồng thanh tuân lệnh.

Bạch Vận một phía phân phó người đi tìm Quân Hi, một phía tự mình liên lạc cho Hiệu trưởng của trường học báo cáo chuyện này. Suốt buổi nói chuyện, với bộ mặt lạnh lùng không đổi thay khiến lão hiệu trưởng đang phủ nhận sự việc cũng phải gật đầu vâng dạ. Anh chậc chậc, không đồng ý cho người bên trường học tìm kiếm hộ thì cái trường này cùng lắm sau đó bị Công Tôn Dạ Uý dở sập, thay vào đó sẽ xây một nghĩa trang, còn ai nằm thì ai nấy tự khắc biết.

Bạch Vận ngồi trên ghế, chống cằm xem đi xem lại đoạn camera được trích xuất ra, sự chú ý của anh là đứa bé chơi cùng Quân Hi kia - Danny. Sao anh cứ thấy cậu nhóc này quen mắt lắm luôn, ngoại trừ đôi mắt ra thì… Thằng bé này copy thành bản sao mini của thiếu gia nhà anh. Trong đầu dấy lên một nghi ngờ, không lẽ nó là con rơi con rớt của thiếu gia hay sao?

Bộp!

Đầu bị đập một cái cho tỉnh khỏi những suy nghĩ mơ hồ, Bạch Viêm từ trong phòng tra khảo trở lại.

"Sao rồi? Chúc Tùy Sơ làm sao ra khỏi phòng được?’’

Bạch Viêm không cảm xúc, ngồi xuống bên cạnh uống một ngụm nước mở lời:“Cái song sắt ấy, cô ta kéo lấy trên gác phòng lại dở trò đồi bại, tên khốn đó vậy mà cũng dính chiêu mỹ nhân kế. À không, kế của hồ ly tinh mới phải.”

Ngữ điệu nói chuyện chán ghét từ trong xương tủy ra, Bạch Vận nghe rồi im lặng.

Bạch Viêm trước kia có một mối tình cũ từ lâu với ả. Vụ việc tai nạn của thai nhi thụ tinh nhân tạo là do ả, vốn là người dưới trướng cậu ta và gồm cả cậu ta làm vệ sĩ cho người phụ nữ mang thai hộ, là ả đã đến gặp cậu, lôi chuyện tình ngày xưa ra nói, chủ đích lừa gạt rồi cầm chân để cô ta cho người gây tai nạn.

Bạch Viêm thậm chí còn bị ả chuốc cho một liều thuốc mạnh, một đêm động tình ả liền lăn lộn một đêm. Chúc Tùy Sơ da mặt dày không biết nhục là gì, nhưng cậu ta cũng phải giữ mặt mũi. Nếu để thiếu gia biết cậu ta không tròn chức trách, lại có loại hành động… này, chắc chắn hắn sẽ thất vọng rất nhiều. Cậu sợ bị sa thải, đối với cậu thì hắn là người cưu mang và giúp đỡ rất nhiều, cậu ta huy hoàng được như ngày hôm nay là nhờ Công Tôn Dạ Uý, chưa kể anh trai cậu sẽ không tha cho đâu.

Mọi chuyện sẽ thành một mớ dây nhợ rối rắm phức tạp, nó là vết nhơ lớn nhất trong lòng Bạch Viêm. Cậu ta tự hứa tuyệt đối không nói ra, sống để bụng, chết mang theo.

Cũng may là Chúc Tùy Sơ khốn kiếp đó làm việc sạch sẽ, một dấu vết cũng không lộ ra, phải mất nửa năm mới có kết quả điều tra. Chỉ là Bạch Viêm không sao hiểu được, tại sao ả không khai ra chuyện lên giường với cậu cơ chứ, nhiêu đó cũng đủ chọc ngoáy vào thể diện của Công Tôn Dạ Uý rồi, cậu ta âm thầm lặng lẽ thở phào, Chúc Tùy Sơ bị bắt giữ trong tay Công Tôn Dạ Uý ngày nào cậu cũng đến gặp mặt, đe doạ cô ta không được hé răng nửa lời. Không thôi ngày tháng này sẽ là thời gian thống khổ và nhục nhã nhất cuộc đời ả.

“Anh cho người đi tìm rồi phải không?”

“Dĩ nhiên.”

Bạch Viêm ngẫm nghĩ giây lát, đứng dậy rời đi bỏ lại một câu:“Em trực tiếp đi tìm.”

Cậu ta trên chiếc Việt Dã chạy men theo phía Bắc ra vùng ngoại ô, hết thảy mọi người đều chia ra bốn phương tám hướng mà tìm. Cậu ta lại có cảm giác, theo cái hướng này thì chạy ra phía ngoài thôi, Chúc Tùy Sơ không quá xảo quyệt nhưng không tính là ngu ngốc. Chắc sẽ biết lựa chỗ nào đó hoang sơ vắng vẻ.



Hai đứa trẻ chạy dọc theo lối đường cỏ, sáng sớm sương lạnh đọng lại nên rất ướt át, đầu cỏ bén ngót dễ dàng cứa vào mắt cá chân chúng.

Giác quan nhạy cảm Danny đã biết có người đuổi theo, đến khi đến rào cản giữa thanh chắn và đường nhựa là một rãnh nước lớn rộng gần hai mét, cao hơn một mét. Hai đứa dừng lại tìm cách trèo qua, rãnh nước này cả nước mưa nước cống đều trộn lẫn, mùi hôi hám ám vào mũi làm người ta khó chịu. Rong rêu trơn trượt bám vào mép rãnh càng gây khó khăn, tiếng bước chân ngày càng gần hai cậu bé cuối cùng cũng biết hoảng loạn thực sự là gì. Danny nghiến răng, cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại. Biết chẳng còn lựa chọn nào dễ dàng hơn nên cậu nhóc lao thẳng xuống rãnh, nước cao đến ngang ngực. Bàn tay nhỏ có gắng đu bám vào thanh chắn gắng sức trèo lên.

“Nhanh, xuống đây rồi trèo lên!”

“Nhưng nó cao quá… tôi không nghĩ là trèo lên được.”

Danny cố nhịn khỏi mùi hôi từ nước bẩn, cậu nhóc nhón chân:“Không trèo được cũng phải trèo, đám bắt cóc sắp đuổi đến rồi.”

Dòng nước trong rãnh ngày càng chảy xiết, nước từ nhà máy công nghiệp bắt đầu thải ra thêm một loạt, nước bẩn cứ ồ ập tới dâng cao thêm một khúc. Danny cuống quýt:“Mau lên.”

“Trèo lên mép bên kia là được, chúng ta chui quá lỗ hở giữa các thanh chắn rồi ra đường.”

Cơn đau rát từ vết rách sau lưng lại lần nữa kéo đến, Quân Hi bất giác che đằng sau lưng, máu thấm muốn hết tấm lưng bé nhỏ. Cậu hít một hơi sâu rồi nhảy xuống, nắm chặt lấy góc áo của Danny.

Danny giữ vững tay nắm, hai chân đu lên mép rãnh như thằn lằn leo tường, chiều cao của cậu cũng vượt trội hơn mấy đứa trẻ đồng trang lứa nên cái thành này không có khả năng ngăn cản cậu.

Cuối cùng cũng đã trèo lên được mặt đường, người ngợm ướt chèm nhẹp, cậu ló đầu qua cái lỗ giữa các thanh chắn muốn kéo Quân Hi lên. Khoảng cách một gan tay giữa hai đứa bé giờ nó lại xa bất thường.

Nước trong rãnh cứ tiếp tục dâng lên, đến cằm của Quân Hi. Danny chửi thầm:“Đáng ghét.”

“Quân Hi, cậu nhón cao chút xíu nữa đi tôi kéo cậu lên.”

“Này bọn nhóc khốn kiếp!”

Quân Hi/ Danny:"!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play