Chiếc du thuyền được neo đậu tại một cảng tư nhân, trong căn biệt thự mini chủ yếu dùng để nghỉ chân của nhà Jourdan thì có một cảnh tượng đôi chút bất ngờ diễn ra…
Jourdan nắm tay kéo Hoắc Uyển Ngưng đi vào phòng ăn rộng lớn, biểu cảm rất háo hức còn cô thì đứng sững người một chỗ.
“Cho chị biết nha, cậu trẻ của em đó, hiện tại vẫn còn độc thân. Chị xem xem rất đẹp trai lại anh tuấn có phải không?”
Hoắc Uyển Ngưng chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang thong thả ngồi ăn sáng kia, anh ta cũng biết có sự hiện diện của cô nhưng chưa lên tiếng. Jourdan lại gần chào hỏi với cậu mình một tiếng rồi kéo Hoắc Uyển Ngưng lại bàn ngồi, không quên nhắc nhở ông cậu mình:“Cậu à, gặp khách cũng không nên tiếc kiệm một lời chào đến vậy chứ?”
Cô cười gượng, mấp máy môi tự nhủ trong cái không gian phòng yên ắng tĩnh lặng đáng gượng gạo này. Chốc lát giả vờ ho rồi cất lời:“Công Tôn tổng, trùng hợp gặp nhau rồi.”
Công Tôn Dạ Uý nuốt xuống miếng thịt trong miệng, nhìn sơ qua Hoắc Uyển Ngưng đánh giá, hôm nay rất đẹp!
“Ừ trùng hợp.” Hắn nhàn nhạt đáp lời, vươn cánh tay vững chãi đến cầm chai rượu vang, rót vào ly mình một nửa đồng thời rót vào ly của người đối diện.
Hoắc Uyển Ngưng vội vàng từ chối:“Không cần đâu…sáng sớm tôi không uống rượu.”
Mà hình như có vẻ đã muộn, dòng rượu thơm nồng màu đỏ óng ả tuốt vào ly thủy tinh, đẹp mê ly. Hoắc Uyển Ngưng thầm nuốt nước bọt, thực ra thì lâu nay cũng khá là thèm rượu rồi nhưng nghĩ lại bản thân nên giảm mấy cái thức uống có cồn này đi, bởi vậy lâu nay không động đến giọt nào.
Thấy vẻ chần chừ của cô Công Tôn Dạ Uý hạ thấp mi mắt, nói khẽ:“Nể mặt tôi một chút.”
Hoắc Uyển Ngưng nghĩ lại cũng phải, xét vị thế của hắn thì đáng ra cũng nên nể mặt, còn ở trước mặt cháu gái hắn nữa thì tốt nhất cô uống cho xong.
Gạt bỏ đi hết mấy suy nghĩ vu vơ phách lạc, cô nhấc ly rượu vang đang mời gọi mình kia uống một ngụm, mùi cồn xộc lên não, kích thích vị giác bóng bẩy. Hoắc Uyển Ngưng thâm tình nhìn hắn, gật đầu, “Rất ngon.”
Công Tôn Dạ Uý không nói gì, đặt lại chai rượu về vị trí của nó, cùng hai người nói chuyện phím. Đại loại là mấy chuyện cuộc sống, trường học của Jourdan, Hoắc Uyển Ngưng cũng không tiện xen miệng. Cô ngồi im thin thít nghe hai người nói, thi thoảng ậm ừ đáp lại mấy câu với Jourdan.
“Nói như vậy thì có vẻ em thấy hai người đã có quen biết từ trước phải không, hai người là người yêu sao?” Jourdan đột nhiên đánh lái sang chuyện này, bỏ phắt đi chủ đề khu vui chơi trẻ con đang thảo luận.
Nhờ câu hỏi này mà hai người lớn ngồi trong bàn được dịp ngại ngùng, Hoắc Uyển Ngưng nhanh miệng nói:“Không phải đâu, à thì nói sao ta… nói chung có chút quen biết, có điều không phải là quan hệ người yêu như em nói đâu.”
Jourdan nghe không tin lắm, cô bé nghiêng đầu, trêu ghẹo ông cậu với chị xinh đẹp của mình.
Trái với hành động chối bỏ mười lời như một của Hoắc Uyển Ngưng thì Công Tôn Dạ Uý hoàn toàn không có bộ dạng gì là góp lời phủ nhận. Cứ như là hắn rất yêu thích cái danh xưng này ấy. Điều này tuy che giấu giỏi bao nhiêu cũng bị sự tinh tường già trước tuổi của Jourdan nhìn ra, con bé giương đôi mắt cáo xảo quyệt nhìn hắn rồi cười tủm tỉm. Công Tôn Dạ Uý bối rối, đưa tay lên che vành tai đang ửng đỏ, nghiêng mặt sang hướng khác hít thở không thông. Hắn âm thầm trề môi, con bé này đúng là nguy hiểm thật.
…----------------…
Mười một giờ trưa, Jourdan bị mẹ mình bắt ngồi làm bài tập trong phòng, hai người lớn thì ở ngoài hóng gió biển nhìn trời.
Căn biệt thự mini này hướng ra biển, gió mát cư nhiên cứ lùa vào mặt. Hai người không hẹn mà cùng đi ra ngoài, Công Tôn Dạ Uý tựa người vào lan can, đưa mắt nhìn cô gái đứng sát mình, trong tâm trực trào một loại cảm xúc không thành hình. Hoắc Uyển Ngưng vẫn vô tư không biết gì, nhoài người nhìn ra bờ biển xanh mênh mông, nước biển sạch đẹp trong vắt.
Cho dù ngắm nhìn biển bao lần vẫn không thể chán được, sức hút từ biển cả là to lớn vô hạn, cái đẹp ấy sẽ không bao giờ phai nhạt theo tháng năm. Hoắc Uyển Ngưng thầm nhớ về mấy câu chuyện tình yêu mà bản thân hay đọc trên mạng, đa số đều là những kí ức khó phai của những nhân vật trong truyện. Tình yêu của họ luôn gắn liền với đại dương, cái nơi toàn là nước sâu thăm thẳm ấy, giáp mặt với trời cao mây trắng, thật tuyệt vời biết bao. Dù là tình yêu sớm nắng chiều mưa, tình yêu ngọt ngào mỹ màn hay là một tình yêu muôn trùng sóng gió, thậm chí là đau thương vỡ vụn thì… biển, nơi này luôn là nơi ưu tiên hàng đầu họ chọn gửi gắm tâm tình, gửi gắm tình cảm cả đời của họ.
Hoắc Uyển Ngưng nghi ngờ hôm nay mình ăn phải gì đó bất thường nên nội tâm mới cuồn cuộn những cái suy nghĩ quái lạ này, cái gì mà tình yêu đẹp đẽ thiết tha, cái gì mà tình yêu đầy gian lao cùng biển cả chứ? Cô hoá rồ sao, lẽ nào là đang thèm khát một tình yêu giống họ?
“Sao vậy?” Mộng tưởng của cô kết thúc bằng giọng nói âm trầm của hắn, không hề cảm nhận được ý vị mềm mại ngọt ngào nào, toàn bộ đều chỉ có lạnh lùng.
Cô miễn cưỡng lắc đầu, dư vị “tình yêu trong tưởng tượng” còn lưu lại dấu ấn trên đôi mắt bồ câu si tình, hàng mi mỏng khẽ rung động, dường như nó còn man mát nỗi buồn hay sự thiếu sót nào đó…
Hai người cứ đứng như vậy chiêm nghiệm khoảng trời bao la. Mái tóc mượt mà của cô gái trẻ nhẹ nhàng bay trong gió, và bóng lưng gây thương nhớ của người đàn ông kia, nếu may mắn gặp được e là cả đời khó quên.
Rõ ràng cách nhau vô cùng gần, mà sao lại thấy rất xa?
Hoắc Uyển Ngưng đôi khi tự mình mông lung với suy nghĩ gì đó về tình yêu, Công Tôn Dạ Uý lại vô cảm…mà mấy lúc muốn tiến lại gần tình yêu vô hình nào đó. Ấy thế mà hai người chưa từng hỏi trái tim mình rằng liệu họ có đang yêu bao giờ chưa.
“…”
“Grù…grù…”
Một con chim hải âu con con đang bay dần dần hạ thấp xuống, cuối cùng là nằm thoi thóp trên bãi cát.
Sự thảm thương của con chim bé nhỏ đã lọt vào mắt hai bạn trẻ, hai người cùng nhau chạy ra, cũng là lúc này, trái tim của họ vô thức cùng chung nhịp đập.
Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng ngồi xổm bên cạnh con chim, hắn còn không ngại bẩn mà thử vuốt ve nó.
“Nó bị làm sao thế này?” Giọng nói mang theo sự lo lắng cất lên bên tai Công Tôn Dạ Uý, hắn nhìn cô nói:“Con chim này còn nhỏ, chắc nó đang tập bay.”
Con hải âu cố gắng kêu lên, thanh âm của nó nhỏ đến mức nếu không để ý là chẳng nghe được. Nó cố gắng gượng cổ dậy, cọ cọ đầu vào ngón tay ấm áp của hắn, sau đó rời khỏi lòng bàn tay trượt xuống cát, giơ đôi cánh mỏi nhừ của mình lên.
“Nó định làm gì?”
Công Tôn Dạ Uý vẫn bình thản, đôi mắt giáng chặt vào từng hành động của hải âu. Nhìn nó từ từ vung cánh bay trở lại, ánh mắt sắc lạnh của hắn cũng chầm chậm giãn ra, ngoài ra chính là tin tưởng tuyệt đối vào con chim bé nhỏ.
“Mày mau bay lên đi.” Hắn nói với nó.
Hoắc Uyển Ngưng đứng dậy cùng hắn, sự chú ý đã đổ dồn về hắn chứ không còn là chú chim. Không ngờ một người nhìn lạnh lùng không để tâm đến vạn vật như hắn lại rất quan tâm động vật, như với con hải âu này đây. Bên lồng ngực bỗng nhói lên, trái tim cô không hiểu vì sao rạo rực, lại sắp tan chảy…
“…”
Cánh chim dập dờn trong gió, thân thể yếu ớt đối chọi với sự khắc nghiệt đầu đời, nhiều lúc nó muốn rơi xuống nhưng có gì đó không cho phép nó rơi. Đó là bản ngã của nó.
Đặc biệt ngày tập bay hôm nay có thêm một người “động viên” cho nó, nhất định nó phải bay được.
“Mày sẽ bay được, cố lên đi.”
Tiếng cổ vũ bức phá mọi ranh giới rào cản để đến được với chú hải âu kia, sau một lúc nó cũng đã bay ổn. Giữ vững tốc độ nó bay lượn một vòng xung quanh hai người rồi cất cánh bay xa. Công Tôn Dạ Uý mỉm cười mãn nguyện, hắn còn lẩm bẩm:“Mày làm rất tốt.”
Trưa hôm đó, Công Tôn Dạ Uý cũng chẳng hiểu vì sao Hoắc Uyển Ngưng cứ ngây ngốc nhìn hắn.
Công Tôn Dạ Uý:"…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT