“Được rồi, muốn nói gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian.” Hoắc Uyển Ngưng nhìn em trai, không thiết tha gì trò chuyện yêu thương.
Hoắc Kỳ Vũ ngượng ngùng, hai tay ôm chặt ly cà phê nóng đặt ngay ngắn trên bàn, hơi ấm toả nhiệt phần nào giúp cậu lấy lại sự điềm tĩnh. Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng đắng xâm nhập khoang miệng, hiện vẫn chưa biết nên nói câu nào trước tiên.
“E hèm, chị…Tại sao ở nước ngoài lâu như vậy? Chị không nhớ nhà hay sao?”
Hoắc Uyển Ngưng cúi mặt nhìn ly soda anh đào, khuấy động mản nước ngọt ngào ấy, cười chế giễu. “Nhà sao? Không nhớ cho lắm.”
Cô lại nhìn sang Danny ngồi ngoan ngoãn kế bên mình, chăm chú nghịch điện thoại di động, cậu bé trước đó nhìn sơ qua thấy mẹ mình không ưa thích gì người này nên cậu cũng ghét, không thèm để tâm người ta đang nhìn hay nói gì mình.
“Chị à…” Hoắc Kỳ Vũ vô cùng ủy khuất, đang mong cầu điều gì đó. Dáng vẻ tình thương mến thương đầy nhung nhớ này, Hoắc Uyển Ngưng không biết là thật hay giả.
“Tôi có công việc tốt, cuộc sống tốt thì quay về cái chốn ấy làm gì. Dù gì cậu mới là con cưng của bọn họ, cậu mới là người thừa kế tốt nhất, làm vừa lòng họ nhất, người ở lại có cậu là đủ rồi.” Một tràn lời nói buôn toả ra cảm xúc ẩn chứa trong tâm mình bấy lâu, Hoắc Uyển Ngưng nói không chập chờn hay gượng gạo câu nào, như đã biên soạn sẵn trong đầu mình từ trước, trơn tru và thản nhiên đến mức người khác phải đau lòng.
Hoắc Kỳ Vũ im hơi lặng tiếng mấy phút, lại uống một ngụm cà phê, giọng cũng đã dễ nghe hơn rồi mới nói:“Không đâu, chị rất quan trọng với ba mẹ.”
Câu nói không đầu không đuôi, không thuyết phục được cái tâm sắt thép được mài giũa nắng mưa của Hoắc Uyển Ngưng những năm nay. Cô ngoài cười trừ ra, còn có sự chua chát mùi mẫn từ trong đáy mắt. Không có thảm thương, chỉ có hụt hẫng quá nhiều nên đã dần chai lì theo tháng năm, khi cô đã cứng cỏi đối đầu được với cuộc sống đầy phong ba này, gia đình - hai tiếng ấy gần như không còn nghĩa lý gì.
Hoắc Kỳ Vũ lại lần nữa nghiền ngẫm nhìn về đứa trẻ của chị mình, tuy không có sự phủ nhận hay giải thích gì cả, nhưng cậu đã phần nào đó đoán chắc rằng đây là con trai cô. Thằng bé có một đôi mắt bồ câu khiến lòng người chao đảo, si mê hệt như cô đến vậy mà.
Cậu ta cười cười, không nhịn được mà thốt lên:“Thằng bé thật dễ thương.”
Hoắc Uyển Ngưng xoa xoa đầu Danny, nói dối:“Con của bạn tôi, thân thiết với đứa bé này từ lúc nó còn nhỏ nên mối quan hệ không tồi. Hôm nay rảnh rỗi nên đưa nó đi chơi hộ bạn.”
Hoắc Kỳ Vũ nghe xong không nói gì, tự mình lắc đầu, chị nghĩ lừa được ai chứ, con của bạn mà có đôi mắt y hệt của chị, mang theo tâm hồn sống động đó thì đến sao chép mới làm được.
Cậu ta móc trong túi ra mấy viên kẹo ngậm vị dâu đặt trước mặt Danny, nói:“Cho cháu.”
Thằng bé giương cao đôi mắt long lanh nhìn cậu ta, lại nhìn mấy viên kẹo, tạm thời cầm lấy rồi cất vào túi nhỏ của mình. Rất lạnh nhạt mà cảm ơn.
“Không ăn sao?”
“Mẹ dặn không cho cháu ăn kẹo ngọt nhiều, sẽ sâu răng.”
“Thật ngoan.”
Thực ra là cháu không thích cậu nên không ăn thôi!
“…”
Ngập ngừng cả nửa ngày trời Hoắc Kỳ Vũ cũng lấy được hết lòng dạ nói ra mấu chốt:“Chị à, từ khi chị đi… Hoắc thị có chút không ổn định.”
Hoắc Uyển Ngưng không quan tâm lắm, tùy tiện đáp:“Thì sao chứ?”
Hoắc Kỳ Vũ nhất thời xúc động, thanh âm run rẩy gia tăng tốc độ:“Bộ phận tiếp thị với cả thiết kế thiếu đi chị loạn lên hết, trước giờ có một người chu toán như vậy lo toan hỗ trợ, người ấy đi rồi người khác làm việc như không thuận tay, nhìn không thuận mắt. Đỉnh điểm hai năm trước, Hoắc thị lung lay, top đầu dịch vụ truyền thông bị soán ngôi rồi.”
“Hoắc thị không biết chọn người khác lên thế chỗ hay sao?”
Cậu lắc đầu, “Có thế chỗ, nhưng làm không được bằng chị.”
Hoắc Uyển Ngưng cười hắc một tiếng, có chút ai oán, “Cũng phải, bởi vì lúc nào tôi cũng phải học hỏi nhiều hơn bọn họ, lúc nào cũng phải chung tay vào giúp sức và hỗ trợ bọn họ nên năng lực của tôi tất nhiên phải đi xa hơn họ rồi. Sao hả, Hoắc thị không tìm được ‘cái lốp xe’ nào tốt hơn tôi à?”
Hoắc Kỳ Vũ sờ sờ chóp mũi cay xè của bản thân, bây giờ cảm xúc khó nói thành lời, thân hình mạnh mẽ giờ đây bị trầm mặc bao phủ, che lấp. Cậu không biết, càng không để ý trước đây chị mình đã từng khổ nhọc như thế nào. Trước đây là cậu còn trẻ con, ham chơi lêu lổng. Có một chị gái giỏi giang đằng sau chống đỡ, căn bản cậu không phải lao lực vì mọi chuyện. Ngay cả ba mẹ cũng nói với cậu, đã có chị con hỗ trợ rồi, yên tâm nhé. Hỗ trợ, ha, chính là thay cậu hứng lấy nghìn mũi kim vô hình của thương trường vào những năm cậu còn vô âu vô lo ấy. Kỳ thực, cậu nợ chị gái mình rất nhiều…nợ một lời cảm ơn và một lời xin lỗi.
Cảm ơn vì đã gánh vác cho em mọi việc, xin lỗi vì năm đó không thức thời mà bênh vực, bảo vệ chị trước trách cứ của ba mẹ.
Giây phút bình yên này Hoắc Kỳ Vũ, chàng trai phóng khoáng, mạnh mẽ này rất muốn đổ ào nước mắt. Nhưng nghĩ lại về tôn nghiêm, tuổi tác, danh phận của bản thân, cậu không cho phép mình rơi lệ.
Nhìn đôi vai vững chắc của em trai đang run lên từng đợt, đôi mắt lạnh lùng của cô sắp không trụ nổi, cô vẫn dễ mềm lòng như vậy…
Xét hoàn toàn thì, Hoắc Kỳ Vũ không có lỗi gì cả, người làm cô thương tâm suốt từ thuở bé đến giờ là ba mẹ cơ mà, cậu suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Đứa trẻ ấy lớn lên trong yêu thương và bảo vệ, nhất định có phần sung sướng hơn cô. Cô cũng lớn hơn em trai năm, sáu tuổi lận, không thể trách cậu điều gì hết.
Hoắc Kỳ Vũ có thể chưa chín chắn, có thể trẻ con bướng bỉnh, có thể kiêu ngạo xông pha, có thể cái gì cũng được. Nhưng có một điều mà chẳng có thứ gì vấy bẩn được cậu, là một tâm hồn thuần khiết, cậu thực sự yêu quý chị gái của mình. Cậu cũng là một chút hơi ấm nhỏ nhoi cho Hoắc Uyển Ngưng trong chính ngôi nhà lạnh căm, đơn độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT