Hoắc Uyển Ngưng và Dã Nhiên Hoài đứng trước toà triển lãm đồ sộ, sau đấy thong thả đi vào. Hoắc Uyển Ngưng có hơi kinh ngạc, ở một nơi ít người sinh sống và lui tới như vậy mà lại có một toà triển lãm trông rất lớn. Toà nhà với kiến trúc mộc mạc và cũ kỹ. Dường như những thứ ở đây gì cũng cũ, vết tích của thời gian chẳng thể nào phai mờ được.
Tuyết trắng xoá bao phủ, dưới lớp tuyết dày lạnh căm là một lớp rong rêu đóng xanh xanh nâu nâu. Thoạt nhìn đây không phải nơi trưng bày nghệ thuật gì, giống một toà nhà bỏ hoang thông thường thôi. Đến khi Hoắc Uyển Ngưng đi vào mới thấy mọi thứ không tệ như cô nghĩ.
Tầng trệt bước vào dáng vẻ đơn sơ, mấy ánh đèn trắng lập loà.
Dã Nhiên Hoài đi trước, dẫn Hoắc Uyển Ngưng lên cầu thang. Những bậc thang gỗ sờn màu làm cô e ngại, trong đầu chỉ nghĩ tới cảnh nhỡ nó bị thủng sập thì đôi chân bé bỏng của cô dính chặt rướm máu mất.
“Cứ đi, không sao cả. Nó sẽ không sập đâu.”
Dã Nhiên Hoài nói một lời trấn an, như vậy cô mới yên tâm mà đi.
Tầng hai.
Đập vào mắt cô là một tấm gương có khung sắt.
“Gương sao? Tại sao người ta đặt gương ở đây vậy?”
Dã Nhiên Hoài chậm rãi lắc đầu, hồi sau bồi một câu:“Không biết nữa.”
Đứng giữa căn phòng bị bao quanh những bức tranh xu hướng thế kỷ 18, 19. Nghệ thuật cổ đại độc đáo và tinh xảo làm Hoắc Uyển Ngưng không thiết gì chớp mắt, cô đi lại gần một bức tranh được lồng kính, đưa ngón tay trỏ quẹt đi lớp bụi mịn. Hiện ra hình một đứa trẻ đang ôm một đoá hoa hồng đầy gai, bên túi nó vắt một con dao găm, khuôn mặt máu me. Nhưng thứ khiến Hoắc Uyển Ngưng ớn lạnh chính là nụ cười rạng rỡ của nó, nụ cười chan chứa đầy sự chân thành, nhưng mà cũng đầy căm phẫn và giả tạo.
Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, cô hiểu cái gì đó, trong lòng tự cảm khái mà đau nhói một trận không nhẹ.
Cô nhìn ngó xung quanh, hết thảy mọi bức tranh ở đây đều mang vẻ đẹp và hàm ý riêng. Ánh mắt của cô giáng trên người Dã Nhiên Hoài, bóng lưng của cô đơn độc, xa cách.
Trong căn phòng trưng bày im phăng phắc, không một chút tiếng ồn. Chỉ có một âm thanh xạo xạc của làng gió rét buốt ngoài cửa sổ.
Có một số điều Hoắc Uyển Ngưng muốn hỏi Dã Nhiên Hoài nhưng không biết vì sao không tự nhiên mở miệng được.
Đứng lát sau, Dã Nhiên Hoài hướng Hoắc Uyển Ngưng lên tiếng:“Hoắc muội, em ở đây ngắm tranh nhé. Nếu muốn thì có thể lên tiếp tầng ba nhưng đừng đi lên trên quá nhé, nơi đó dơ bẩn và hơi nhiều côn trùng. Chị có chút việc phải rời đi một chút, được chứ?”
Hoắc Uyển Ngưng hầu như là đang thả hồn vào những bức tranh, không để ý đến Dã Nhiên Hoài lắm, cũng không thực sự thấy có gì nghi ngờ hành động của Dã Nhiên Hoài.
“…”
Tầng bốn.
Dã Nhiên Hoài đứng thong dong liên lạc cho ai đó, đôi mắt màu lam đầy cảnh giác nhìn qua cửa sổ.
“Chưa thấy đến.”
Qua thiết bị liên lạc giọng của một người đàn ông trầm thấp vang lên:“Bọn này chậm chạp quá.” Kèm theo đó là nụ cười sảng khoái đầy kiêu căng của anh ta.
Dã Nhiên Hoài lười bận tâm, đút tay vào túi bốc ra một viên kẹo cao su bỏ vào miệng nhai. Thoáng chốc, khoé môi cô cong lên.
“Vincent, anh cũng mau đến viện trợ cho tôi với chứ. Định ngồi đó cười chờ tôi mang kết quả về hay sao?”
Người đàn ông tên Vincent tắt nụ cười. Phong thái mạnh mẽ, uy nghi tựa lưng bên cửa sổ, tám phần thật hai phần đùa nói với Dã Nhiên Hoài:“Dã nhi muốn anh giúp sao?”
Dã Nhiên Hoài tặc lưỡi, “Ừm, tùy anh vậy. Không được tôi sẽ gọi cho Mark.”
Vincent hạ tầm mắt, khuôn mặt biến sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói:“Yên đấy, anh tới.”
Dã Nhiên Hoài mỉm cười đắc thắng, tắt liên lạc. Ánh mắt đầy phấn khởi như chào đón con mồi vào hang cọp.
—
Còn không để Dã Nhiên Hoài được yên ả được mười lăm phút, bên dưới toà nhà phản phất bóng dáng của hai chiếc xe Mercedes màu đen chuyên dụng. Cô nhanh chóng nạp đạn vào khẩu súng lục, đeo vào túi đeo hông. Cái này giúp thuận tiện ứng phó.
Kéo mũ trùm đầu, đeo khẩu trang màu tối vào. Đứng đợi những vị khách đến.
Bên phía Hoắc Uyển Ngưng giờ cô vẫn ở tầng 2, chiêm ngưỡng hết thảy những bức tranh trước mặt. Đứng lâu mỏi tê chân, ở đây lại không có chiếc ghế nào, thế cô đành trải một chiếc đệm lót ra sàn, ngồi nghỉ ngơi.
Dưới toà nhà, “những vị khách” của Dã Nhiên Hoài đã ra khỏi xe, tên cầm đầu và 5, 6 tên tiểu đệ dưới trướng.
Hoắc Uyển Ngưng đến giờ tất nhiên chẳng biết gì về những người này và hành động của Dã Nhiên Hoài. Trước khi rời đi Dã Nhiên Hoài đã lén khoá cửa phòng triển lãm tầng 2 của Hoắc Uyển Ngưng rồi, suy cho cùng là sợ ảnh hưởng đến người không liên quan là cô.
Tiếng mấy kẻ vừa đến đi lịch bịch trên cầu thang, tên nào tên nấy trông bặm trợn khó đùa giỡn, lại bộ dáng hắc dịch hết phần thiên hạ nhưng lại cẩn trọng hết thảy.
Căn phòng Hoắc Uyển Ngưng đang ngồi có cách âm nhưng không được tốt. Tiếng chân người đi lên có thể không nghe nhưng những gì xảy ra kế tiếp sẽ không chắc.
__
“Các người ở đâu?” Tên cầm đầu nhóm người gọi hỏi Dã Nhiên Hoài. Cô gọi bọn chúng lên tầng 4.
Dã Nhiên Hoài ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ, đối diện là một chiếc sofa lớn cũ rích, đã rách qua vài chỗ.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Ở đây sao?”
Dã Nhiên Hoài đang nhai ngấu nghiến viên kẹo cao su trong miệng, nghe tiếng nghoảnh đầu về phía cửa, cô lấy cái vỏ kẹo rồi gói bã lại, tiện tay vứt ra cửa sổ.
Giọng nói ngọt ngào thanh thoát:“Mời các vị vào.”
Nhóm người tiến vào, với khuôn mặt che kín mít của Dã Nhiên Hoài khiến họ chả nhận diện được kẻ nào. Cô chỉ tay mời về ghế sofa đối diện, tên cầm nhìn dù không ưa thích nhưng vẫn tạm chấp nhận. Ngồi xuống, hắn ta cười đầy gian sảo hỏi:“Được rồi, khi nào các người giao ra món đồ ấy cho chúng tôi?”
Dã Nhiên Hoài làm bộ không biết, hỏi ngược lại:“Là giao gì chứ?”
Nét giận dữ gấp rút hiện trên khuôn mặt sẹo của tên cầm đầu. Dã Nhiên Hoài vẫn bình tĩnh nói tiếp:“Ấy bình tĩnh, chính là tôi hỏi các vị rằng chúng tôi có thứ gì mà các vị đòi tôi giao ra?”
Một tên đệ háo thắng la lên:“Con mẹ nó, mi còn giả vờ giả vịt? Hòn ngọc máu của lão đại bọn tao là tổ chức mi lấy, mi còn không màu giao ra!?”
Đồng loạt hướng về tên tiểu đệ ấy, tên cầm đầu liếc mắt nhìn rồi gầm:“Cho mày lên tiếng cướp lời tao sao?”
“Ơ, anh lớn. Tôi, tôi xúc động quá, chỉ muốn mau chóng đem đồ về cho lão đại thôi.”
“Được rồi mày câm mồm!”
Nháo loạn nội bộ xong tên cầm đầu hướng Dã Nhiên Hoài cười làm bộ làm tịch, “Chê cười rồi.”
Dã Nhiên Hoài hếch mặt, cười lạnh:“Thú vị mà.”
Bọn chúng không hiểu, “Thú vị cái gì chứ?”
Dã Nhiên Hoài lắc đầu, từ từ bàn luận:“Bỏ đi, hắn ta nói cũng đúng. Hòn Huyết Hồng Thạch ấy đúng là trong tay lão đại nhà chúng tôi.”
“Nhưng mà, chẳng phải là chúng tôi ăn cắp. Là ai đến trước thì kẻ đó sở hữu.”
Bọn họ dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cho nên mới chính là đoan đoan chính chính đi đến đây tìm giao dịch. Nếu không đã trực tiếp dùng vũ lực cướp trọn đi rồi.
“Vậy làm sao bên các người mới giao lại hòn ngọc ấy cho lão đại chúng tôi?”
Dã Nhiên Hoài im lặng, suy tính gì đó. Bọn kia chỉ có ngồi chờ đợi, không có quyền hạn lên tiếng thúc giục.
Dã Nhiên Hoài vuốt cằm, không vội suy nghĩ.
Trên khuôn mặt giữ vững nụ cười thảo mai, nụ cười chọc tức bọn chúng.
“Hay vậy đi, chờ anh bạn của tôi đến. Hai người chúng tôi lại suy nghĩ một chút về chuyện này.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT