Sau sinh nhật thì Hoắc Uyển Ngưng theo lời mời của Lục Tư Nại sang công ty ở Mỹ của anh ta làm việc. Nói dứt lời thì toàn bộ thủ tục đã xong trong tích tắc, hệt như có chuẩn bị từ trước vậy. Hiện giờ cô đang luyên thuyên mấy câu tạm biệt với cô bạn Hàn Ly.
“Được rồi Hàn Ly, mình là đi làm kiếm tiền chứ phải đi luôn đâu. Mà chẳng phải cậu sang đấy như đi dạo ấy à, muốn sang thăm mình khi nào chẳng được.”
Hoắc Uyển Ngưng ôm Hàn Ly, vỗ vỗ lưng cô nàng. Hàn Ly thì như cô mèo nũng nịu rút trong lòng Hoắc Uyển Ngưng, hai người quyến luyến không buôn. Cuối cùng là Lục Tư Nại tách hai người ra, hối Hoắc Uyển Ngưng nhanh chóng lên máy bay. Dù là đi máy bay tư nhân nhưng cũng phải nhanh chóng cất cánh chứ đợi lâu mất thời gian, ở càng lâu nhỡ Hàn Ly bám Hoắc Uyển Ngưng quá lại có khi không cho cô đi cơ.
…
Trên máy bay của Lục Tư Nại.
“Như này tiện nhỉ? Anh tuỳ tiện đi đâu thì đi.” Hoắc Uyển Ngưng ngắm nghía xung quanh, đưa tay đón ly Cappuccino Lục Tư Nại đưa cho.
Nghe cô nói vậy anh ta cười cười, “Không hẳn vậy đâu.”
Hai người thỉnh thoảng cất lên mấy câu làm không khí cũng không bị tẻ nhạt, chuyến bay dài hơn 12 tiếng làm ai cũng mệt mỏi. Ngồi nhiều khiến Hoắc Uyển Ngưng bị mỏi người, tê chân còn nhàm chán. Cô chỉ đành lướt lướt mạng cho đỡ buồn thôi. Lên Weibo lại tìm thấy vài tin hot hít, nào là nam thần ca sĩ đẹp trai đớp lấy con tim bao thiếu nữ giờ công khai là yêu người đồng giới khiến các chị em không khỏi sốc tinh thần, nào là tình yêu vụng trộm của nữ diễn viên hạng A,…vân vân tất tần tật, mà chủ yếu toàn tin vịt.
Đang dạo lướt thì cô thấy một bài đăng về đám cưới, trong ảnh một đôi phu thê cười hạnh phúc, nắm tay nhau, hôn nhau. Nhìn mà lòng cô không khỏi rạo rực, thú thật là có một chút ghen tỵ. Năm đó Công Tôn Dạ Uý với cô được hai nhà Công Tôn - Hoắc liên hôn cho, Công Tôn Dạ Uý dù không muốn nhưng vẫn gượng ép tham gia cho có mặt chú rể. Không nói ra thì chẳng ai biết lễ cưới ngày hôm đó hai người nhìn nhau rồi ngượng nghịu bao nhiêu đâu, tất cả đều là sắp đặt từ ba mẹ và không có một tình ý tự nguyện nào ở đây cả.
Hoắc Uyển Ngưng cười gượng một cái, thật đắng cay.
Lục Tư Nại vô tình bắt gặp biểu tình vừa rồi của cô, nhíu mày hỏi:“Em có chuyện gì không vui sao?”
Cô ngẩn mặt nhìn anh, cố ý che giấu đi:“À không có gì, chỉ là xem một đoạn phim kết buồn nên tôi có chút thất thần vậy thôi…”
“À, hoá ra vậy…”
Sau khi đáp máy bay xuống nước Mỹ Lục Tư Nại sắp xếp sẵn cho cô một khách sạn cao cấp ở gần cao ốc công ty Jonh Anny Lục. Cô có chút thắc mắc là sếp Lục hào phóng với một người hợp tác vậy sao?
Anh ta chỉ cười giả lả rồi nói do cô là bạn thân của Hàn Ly nên phải chiếu cố và ưu ái một chút nhưng cô không tin lắm.
“Được rồi em ở đây đi, có chuyện gì cứ nói với anh. À phải rồi em biết Tiếng Anh chứ?”
“Tôi biết Tiếng Anh nên không cần phải lo quá đâu, cảm ơn.”
Lúc định rời đi thì Lục Tư Nại lại nảy ra một ý nghĩ, “Uyển Ngưng, em muốn đi dạo phố Seattle ở đây không? Dịp hiếm có đến đây mà đi ngủ liền thì phí phạm quá, đi không anh làm người hướng dẫn cho em?”
Hoắc Uyển Ngưng chỉ muốn cất đồ đạc rồi nằm ườn ra ngủ thôi nhưng nghe lời đề nghị này cũng hấp dẫn nên cũng đồng ý. Lục Tư Nại lái chiếc Ferrari California mui trần màu đỏ bản đặc biệt chở cô dạo một vòng, gió đêm lạnh thổi lướt qua thân hình mảnh mai của cô, mái tóc mềm mại bay trong gió như những cánh hoa anh đào rụng bay phấp phới.
Ngắm cảnh lung linh và sầm uất như thành phố Seattle - Washington một cách trực tiếp như vậy mới gọi là mãn nhãn. Trước giờ tầm nhìn cô hạn hẹp nơi phố Tây Ngụy giờ mới mở man thêm tầm mắt. Tây Ngụy dĩ nhiên không bằng nơi này nhưng tính cả Đại Hải Tây Ngụy thì cũng là một chín một mười. Đều là những thành phố kinh doanh của những thương nhân tài giỏi, có những khu ăn chơi hoảnh tráng và diễm lệ, cũng có những khu du lịch, cảnh quan nguy nga và phong phú, đều là những tinh hoa làm đẹp đất nước.
Hoắc Uyển Ngưng thoáng chốc mím môi cười, nhiều nơi đẹp như vậy cô lại ít ngắm qua, ít đi qua và thưởng thức thật là phí phạm thanh xuân tuổi trẻ quá. Vì một Hoắc thị vốn chẳng có chỗ vững vàng cho cô, vì gia đình, vì ba mẹ mà cô bỏ bê bản thân chẳng đoái hoài gì đến sở thích và cuộc sống riêng của mình. Giờ mới thấy mình thật chưa biết cách yêu bản thân gì cả.
“Em thấy sao?”
“Nơi này rất đẹp.”
“Ừm, nếu muốn sau này chúng ta đi nhiều nơi khác nữa. Còn nhiều chỗ đẹp lắm, anh muốn cho em xem.”
Cô gật đầu, mãi nhìn xung quanh. Trong tâm trí Lục Tư Nại bây giờ y như đôi uyên ương chở nhau dạo phố, kế tiếp càng nghĩ giống là đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật vậy.
- ----------
Sau khi dạo phố xong Hoắc Uyển Ngưng trở lại khách sạn, vừa tắm ra lại gặp thêm chuyện lạ đời.
Cô cầm chiếc điện thoại đang rung trên tay, nhíu mắt vẫn chưa biết nên phản ứng ra sao.
*Số lạ.
Vừa đến Mỹ mà có số lạ gọi đến vậy có là chuyện bình thường không đây? Mà bình thường cô cũng khá là ngại nghe điện thoại số lạ, nhưng mà cuối cùng vẫn là bắt máy.
“Alo, ai vậy?” Là nói tiếng Trung, bởi nếu là số điện thoại ở Mỹ thì không gọi cho cô được, cô chưa kết nối hay đổi hệ thống điện thoại thành khu vực Mỹ mà.
“Tôi đây - Công Tôn Dạ Uý.”
Nghe giọng lạnh lùng của người đàn ông bên điện thoại làm cô sững người, "Dạ Uý? Anh sao…lại gọi cho tôi? Mà khoan đã, mà sao anh có được số điện thoại của tôi vậy?’’
"Có được số điện thoại của em không khó, quan trọng là cố nhiều mối quan hệ thì sẽ được. Gác chuyện này đi.
Công Tôn Dạ Uý hơi ngập ngừng, khẽ cười, qua điện thoại chắc có lẽ cô không rõ được nụ cười nhàn nhạt này. Hắn đang ngồi phòng khách ở nhà, rất nhàn hạ.
“Ừ không… Chuyện ly hôn tôi xử lý sắp xong rồi, muốn báo em một chút thôi.”
Cô cười, liếc mắt đưa tình, rất vô tình mà vạch trần tâm tư của hắn. “Tôi không nghĩ chỉ đơn giản vậy đâu nha.”
“Em nghĩ sao cũng được, có điều…ly hôn rồi cuộc sống em thoải mái và vui vẻ hơn nhỉ.”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng như sống vỗ về bên tai, không rõ ý vị trong đây.
“Sao anh biết tôi thoải mái?” Cô thuận miệng hỏi, tay lại nghịch nghịch xoắn mấy sợi tóc còn ướt chưa kịp sấy.
“Bạn tôi gặp em ở khu quản trường đua xe, thể hiện rất cừ đó.”
“Công Tôn đại thiếu gia quá khen rồi, chỉ là trò chơi nhỏ giải khuây thôi.”
"Em vui là được.’’
Hoắc Uyển Ngưng tay cầm điện thoại nghe, đứng lên đi lấy máy sấy tóc, bật lên bất đầu sấy nhẹ phần tóc ướt.
Công Tôn Dạ Uý nghe tiếng máy sấy tóc bên điện thoại cũng định hỏi cô vừa tắm xong à nhưng nghĩ lại đi hỏi vợ cũ mấy câu như này thì kì quá.
Đôi bên im lặng một hồi thì Công Tôn Dạ Uý là người nói chuyện trước, ngữ khí nghe có vẻ mệt mỏi, “Thực ra thì tôi không biết sao tôi lại gọi cho em nữa…xin lỗi em vì đã làm phiền.”
Cô giật mình, hắn biết xin lỗi thuận miệng như vậy à?
“Không sao, không phiền. Dù gì cũng là anh đem tin đến cho tôi, nên cảm ơn mới phải… Tôi không bài xích chuyện này đâu, đừng lo quá.”
Sao lúc trước hắn không nhận ra Hoắc Uyển Ngưng là người phụ nữ dịu dàng, trầm tĩnh đến vậy nhỉ? Hắn nhìn cô lúc trước đều là thấy cô với hình mẫu cô gái kiêu ngạo, chua ngoa lại vô cùng mạnh mẽ. Hắn thực ra là có chút thích kiểu một cô gái yên ắng, trầm tính và ôn nhu như này nên với hình mẫu trước kia của Hoắc Uyển Ngưng hắn không nhìn nổi là phải.
Đang trầm trầm tĩnh tĩnh lướt qua giây phút nói chuyện thì ngoài cửa phòng Hoắc Uyển Ngưng vang vẳng tiếng gọi của đàn ông.
“Uyển Ngưng! Anh có cái này cho em.”
Cô bật loa ngoài, tiếng nói bị Công Tôn Dạ Uý nghe rõ mồn một. Cô xoay người, hỏi vọng ra:“Anh Lục đó sao?”
“Phải!”
Cô nhanh chóng đến tủ đồ lấy ra chiếc áo khoác len dài phả đầu gối khoác vào, nói qua điện thoại với hắn:“Xin lỗi, tôi tạm ngừng máy chút nhé, có người đến tìm tôi. Nếu không còn gì thì anh cúp điện thoại cũng được.”
Công Tôn Dạ Uý bên đó đột nhiên nghe ra mùi không lành, giọng đàn ông? Hoắc Uyển Ngưng giờ này còn có đàn ông tìm? Hắn không phải quản lung tung vợ cũ nhưng là thằng đàn ông nào tìm cô vậy? Công Tôn Dạ Uý tối sầm mặt, giọng nói đã bắt đầu thay đổi cảm sắc:“Em cứ việc gặp người đó đi, tôi chờ máy cũng được.”
Sẵn tiện nghe lén hai người kia nói gì và tên đàn ông đó là ai.
“Có chuyện gì vậy anh Lục?”
“À, vừa nãy có người bạn cũ anh đến chơi, tặng một hộp Sushi đặc biệt của Osaka cho anh này, muốn chia sẻ với em một chút thôi.”
Vừa nói anh đưa hộp sushi cho cô, cô vẫn ngơ ngác nhưng cũng nhận lấy rồi cảm ơn.
“Vậy nhé, mai gặp, anh đi đây.”
"À ờ, chào anh.’’
Lục Tư Nại đến rồi đi nhánh như một cơn gió nhưng nhiêu đó đủ để bầu không khí bên chỗ Công Tôn Dạ Uý có mùi chanh rồi.
“Bạn em à?” Hắn hỏi.
“Không có, là đối tác với tôi, cũng có thể xem là sếp sau này đó.”
Hắn hơi ngẩn người, “Em làm ở Hoắc thị mà, sếp gì cơ?”
“À, tôi chuyển sang công tác cá nhân ở Mỹ rồi, công việc hiện tại là làm Designer độc quyền cho một công ty điện ảnh.”
"Vậy à…’’
“Thôi cũng khuya rồi, tôi cúp máy đây. Chúc ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ ngon.”
E là người ngủ ngon đêm nay chị có cô thôi, hắn thì chưa chắc.
Cô chỉ là làm nhà thiết kế cho người ta thôi mà sao hắn khó chịu vậy? Ngồi chống cằm trầm tư giữa nhà, tâm trạng trùn xuống, đột nhiên thấy chẳng thoải mái chút nào.
Công Tôn Dạ Uý nhấc điện thoại lên gọi:“Bạch Vận, điều tra giúp tôi xem Hoắc Uyển Ngưng vào làm nhà thiết kế sản phẩm cho công ty điện ảnh nào ở Mỹ vậy?”
Bạch Vận:"…"
Gần 11 giờ đêm đó Thiếu gia, anh gọi cho tôi bảo điều tra xem cô Hoắc làm ở đâu để làm chi vậy? Ủa mà không phải hai người ly hôn rồi à? Rồi cô Hoắc làm ở Mỹ, Mỹ rộng lớn như vậy, công ty điện ảnh cũng nhiều như vậy điều tra kiểu gì?
“À còn nữa, tên chủ công ty đó họ Lục. Cho cậu hai ngày, nhánh chống thực hiện rồi mang kết quả lại đây.”
Nói rồi hắn cúp máy.
Tích… tích.
Bạch Vận than trời oán đất, ném điện thoại xuống giường. Không ai biết đêm đó vì sao Bạch Vận chửi thề…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT