Phong Dực sau đó đốc thúc cho Nam Thiệu Hoành mấy chai rượu làm anh ta say, Nam Thiệu Hoành có men rượu vào bắt đầu lên cơn kéo Nghiêm Chí Tinh vào phòng karaoke cách âm vừa hát vừa la trong đó.

Nghiêm Chí Tinh thực sự là như bị tra tấn tinh thần bởi sức hát sức la của anh ta.

Bên ngoài quầy rượu, Công Tôn Dạ Uý hai phần tỉnh tám phần say ngồi lân lê nói chuyện phím cùng Phong Dực. Đến chuyện gia đình, vợ con là Công Tôn Dạ Uý liền ngứa ngáy trong lòng, bắt đầu nổi quạu.

Phong Dực cười gượng, giữ hắn bình tĩnh.

" Này, cậu và Hoắc Uyển Ngưng kết hôn đến giờ cũng gần hai năm rồi đi?"

Hắn gật đầu.

"Thực sự là không chút dao động nào sao?"

Công Tôn Dạ Uý cười khinh thường, chế giễu:" Đến tin tưởng còn không có thì lấy đâu ra dao động?"

Phong Dực ngộ ra, thiệt sự thì trong vấn đề tình cảm thì Phong Dực như mù tịt, anh ta đã được mối tình nào vắt vai đâu? Vậy mà vẫn rất tự tin đi tư vấn cho huynh đệ mình.

Đến một vấn đề nhạy cảm, Phong Dực nhỏ tiếng:"Thế về chuyện...giường chiếu, không có luôn hả?"

Công Tôn Dạ Uý híp mắt, nhìn chằm chằm thằng bạn kế bên mình:" Não cậu vô nước hay sao?"

À quên..

Phong Dực cười qua loa giả ngu, tin tưởng không có, dao động không có thì chuyện ấy làm kiểu gì, tính ra thì Công Tôn Dạ Uý hắn theo chủ nghĩa cấm dục cũng quen, không vấn đề gì.

Phong Dực hắn giọng, anh ta vuốt cằm ngẫm nghĩ:" Sống thế cực quá, hay li hôn đi Dạ."

Đây chân dung rõ nét người đàn ông xúi quẩy bạn mình li hôn.

Công Tôn Dạ Uý ấn ấn mi tâm, vẻ sầu não vô cùng:" Tôi cũng muốn nhưng hai vị ở nhà nào cho phép, quan hệ giữa Công Tôn gia và Hoắc gia đang khá êm đềm."

Sau một giây,hắn lập tức bổ sung:"Ngoại trừ tôi và Hoắc Uyển Ngưng ra."

Phong Dực chỉ còn cách nghe kể khổ thôi chứ cũng không biết làm sao giúp hắn.

Có một vấn đề mấu chốt, Công Tôn Dạ Uý là con trai duy nhất nhà Công Tôn, Hoắc Uyển Ngưng lại là người thích hợp Công Tôn lão gia và Công Tôn phu nhân chọn lựa, mà gần hai năm qua không thấy tiến triển gì, bọn còn chưa thấy được mặt cháu trai nữa thì chỉ tính riêng là hôn nhân bình thường thôi bọn họ cũng không đồng ý cho hắn li hôn chứ nói gì là liên hôn.

Ba mẹ bảo thủ thì trách sao hắn không bảo thủ? Hôn nhân là chuyện trọng, phải kết hôn với người mình yêu thì quan hệ mới tốt mà sớm sinh con chứ.

Chuyện này e là họ chưa nhận ra.

Phong Dực vỗ vai hắn an ủi, "Chuyện này từ từ chúng ta giải quyết sau, đừng khổ tâm quá."

Hắn cũng chỉ thở dài.

....

Hào Bân về đêm càng sôi nổi, náo nhiệt.

Từ cửa quầy bao trọn của nhóm Công Tôn Dạ Uý xuất hiện một cô gái, cô ả mặc một bộ váy lộng lẫy, xẻ tà đến đùi, màu đen rất huyền bí, gợi tình.

Nhấc bước đến chỗ Công Tôn Dạ Uý gọi.

"Dạ, oa may mắn quá anh vẫn chưa rời đi."

Giọng điệu ngọt ngào như mật rót vào tai, Hai người đàn ông đồng thời hướng nhìn cô ả.

Cô ả này là Chúc Tùy Sơ, cũng coi như là có chút quan hệ cũ với Công Tôn Dạ Uý, nói đúng hơn là bạn gái cũ thời cấp ba. Lúc đó ba mẹ hắn cấm đoán hắn yêu đương nên buộc chia tay, mấy mối tình vụn vặt thời niên thiếu cũng không xem là quan trọng mấy với hắn nên đã sớm không còn chút cảm hứng gì với cô.

Công Tôn Dạ Uý lạnh nhạt đáp lời:" Ừ, tìm tôi có việc gì?"

Cô ả cười trào phúng, đặt túi xách Gucci lên bàn rượu, ngồi bắt tréo chân bên ghế cạnh hắn.

"Anh thật là vô tình mà, lâu rồi không gặp không lẽ tìm anh uống một ly không được sao?"

Hắn im lặng, ậm ừ không quan tâm.

Chúc Tùy Sơ tùy tiện gọi một ly rượu, sau đó làm vẻ thân thiết ngồi nói chuyện với Công Tôn Dạ Uý, xem như không có Phong Dực ở đây.

Phong Dực anh không nhỏ mọn huynh đệ mình nói chuyện với người khác, nhưng mà cô ả Chúc Tùy Sơ này anh ta không ưa mắt nổi. Đã không ưa từ thời cấp ba lúc cô ta còn là bạn gái cũ của Công Tôn Dạ Uý rồi, cô ta tính nết không phải dạng vừa, lăng nhăng còn dơ bẩn, khẩu phật tâm xà, trước mặt nói rất ngon ngọt sau lưng lại đâm chọt đến cay nghiệt.

Phong Dực huýt vai Dạ Uý, cười giả lả nói:" Nhường không gian cho cậu nói chuyện với người cũ đó." Nói rồi đứng dậy tránh mặt, đi về phía phòng karaoke cách âm có Nam Thiệu Hoành với Nghiêm Chí Tinh ở trong.

Chúc Tùy Sơ mừng húm, ngồi cười cười nói nói với Công Tôn Dạ Uý.

Không đầy ba phút đã bắt đầu xỉa xói, "Dạ, vợ anh không đi cùng bồi anh à?"

Hắn đáp một cách cộc lốc:"Không"

Nói đến Hoắc Uyển Ngưng là tâm trạng hắn không vui chút nào.

Chúc Tùy Sơ bắt đầu đứng dậy, nhích đến gần hắn, ôm một bên cánh tay dụ hoặc.

"Thật là, cô ta không biệt điều gì cả, có được anh là phúc phần biết bao...aizzz"

Công Tôn Dạ Uý không thích ai động chạm vào người mình, có ý định đẩy ra nhưng Chúc Tùy Sơ đã nhanh tay ôm chặt hơn, cô ta ghé sát tai ánh nói chầm chậm, thanh âm trong trẻo mê luyến.

" Vậy em bồi anh thay cô ta nhé, được không?"

Hắn hơi cứng người, giọng nói lạnh tanh cất lên:" Buôn tôi ra, tôi và cô chẳng là gì của nhau cả."

" Dù sao chúng ta cũng hợp nhau, lúc trước anh thấy rồi đó. Đêm nay đi, sau rồi em sinh cho anh một đứa con, nhất định ba mẹ anh sẽ đồng ý cho anh li hôn thôi, dù gì họ cần hiện giờ là một đứa cháu mà."

Những lời cô ta nói phần lớn khá đúng, nhưng hắn không muốn dùng cách hèn mọn này để thuyết phục ba mẹ cho hắn li hôn, dù không yêu, dù không muốn nhưng quan hệ giữa hắn và Hoắc Uyển Ngưng là vợ chồng hợp pháp, hắn không muốn mình như đang ngoại tình.

Công Tôn Dạ Uý đứng bật dậy, hất tay cô ta ra, anh liếc xéo, giọng đầy cảnh cáo:"Đừng đi quá giới hạn, chúng ta giờ là người dưng nước lã, chuyện cá nhân tôi không phiền cô xen vào."

Xong lời, hắn rời khỏi Hào Bân, bỏ Chúc Tùy Sơ ở lại ngơ ngác.

Cô ta cắn móng tay căm phẫn, nhất định hắn phải là người đàn ông của cô, nhất định cô ta phải khiến hắn và Hoắc Uyển Ngưng li hôn, lúc đó cô ta sẽ bước vào cửa Công Tôn gia, sớm thôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play