Sau cuộc điện thoại Hoắc Uyển Ngưng lập tức lái xe đến nhà chính Hoắc gia.
Đám người làm buôn chuyện thấy Đại tiểu thư đột nhiên trở về nhà chính vào lúc đêm tối như này khiến họ không khỏi tò mò, đồng loạt hướng mắt nhìn.
Quản gia cung kính chào hỏi:"Đại tiểu thư, mừng cô về nhà."
Hoắc Uyển Ngưng gật đầu một cái, nói:"Ba mẹ tôi đâu, có ở nhà không? Thông báo họ xuống đây, tôi có chút chuyện muốn nói."
Quản gia tuân theo mà đi gọi hai vị gia chủ, cô thì ung dung thả túi xách lên sofa, ngồi nhàn nhã uống một ngụm trà.
Từ trên lầu ba mẹ Hoắc đi xuống. Hoắc Từ Khiêm phong thái khoang thai, ngáp một tiếng, "Con về trời tối vậy có chuyện gì?"
Hoắc Từ Khiêm và Lý Cảnh Dung ngồi xuống bên chiếc sofa cạnh Hoắc Uyển Ngưng. Cô cũng không dài dòng, nhanh chóng vào vấn đề.
"Ba mẹ, cho hai người xem cái này."
Cô lấy ra mấy tấm ảnh đó đưa ra cho hai người xem. Quả nhiên là sắc mặt họ cũng hệt như Công Tôn Dạ Uý, Phong Dực và Hoắc Uyển Ngưng khi thấy những tấm ảnh nội dung phản cảm đó.
Hoắc Uyển Ngưng bộ dạng chán ghét, lạnh lùng nói một lời:"Con gái bảo bối của ba mẹ đấy ạ, Hoắc Uyển Nghi."
Lý Cảnh Dung che miệng kinh ngạc, gặn chữ thành lời:"Tiểu Ngưng, đây..."
Cô cười khẩy mốt tiếng lạnh tanh, "Vâng ạ, Hoắc Uyển Nghi trên giường trần trụi cùng ba thằng đàn ông."
Vừa dứt lời Hoắc Từ Khiêm đập mạnh sấp ảnh lên bàn trà, khuôn mặt biến sắc, giận dữ nói lớn:"Hồ nháo!"
Hoắc Uyển Ngưng vẫn bình thản, y hệt như chẳng có gì to tát.
"Ba cứ việc nói, chính là con gái bảo bối của ba mẹ đó."
Lý Cảnh Dung:"Con..."
Hoắc Uyển Ngưng:"Mẹ ý đang hỏi sao con có mấy tấm ảnh này ấy à?"
Bà lo lắng gật đầu.
Hoắc Uyển Ngưng thấp mắt, giọng nói lanh lảnh mà nhẹ nhàng:"Công Tôn Dạ Uý đưa cho con đấy, và anh ta nghĩ đó là con."
Hoắc Từ Khiêm lẫn Lý Cảnh Dung trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên kích động hay là đứng hình. Nhìn con gái lớn ung dung, vô cùng điềm tĩnh.
Cô lấy điện thoại ra bật đoạn ghi âm ban nãy của Hoắc Uyển Nghi lên, lời nói thú nhận của Hoắc Uyển Nghi càng khiến họ giận chỉ hận không kiềm được.
Cô vẫn cứ là bình thản, ngồi bắt chéo chân, lười nhác buôn mấy lời:"Đây rồi nhé, ban nãy con gọi điện cho con bé, chính nó thú nhận là nó mà ạ."
Gân xanh trên trán Hoắc Từ Khiêm nổi lên, sắc mặt sa sầm trông rất khó coi.
"Chuẩn bị cả ghi âm? Mày đây có thực sự là phát hiện em gái mày làm loại chuyện lẳng lơ hay là mày cố tình gài con bé?"
Hoắc Từ Khiêm nhướng mày, vô tâm nói.
Cô không dao động, "Gài nó mà để Công Tôn Dạ Uý phát hiện còn đem đến tận mặt? Con chưa vô dụng đến vậy."
Ngước thấy gương mặt đã dần biến sắc của ba mình chẳng hiểu làm sao cô chẳng có một cảm tình gì cả. Dù sao đó cũng là Hoắc Uyển Nghi, là đứa em gái sinh đôi của cô, là đứa con gái Hoắc gia khiến nó thiệt thòi nên rất nuông chiều và bảo bọc nó, cô làm được gì?
Cũng chỉ là một cái nhếch mày của ông ta, còn mong muốn một điều gì khác thì không có đâu.
Lý Cảnh Dung ngồi quan sát không khí giữa hai ba con nãy giờ cũng lên tiếng, chỉ khác là bà là người phụ nữ nho nhã, nhẹ nhàng.
"Tiểu Ngưng, nói thật cho mẹ nghe đi, là con cố ý hay là do Tiểu Nghi thật?"
Hoắc Uyển Ngưng ngồi thư thái, ngón tay xoắn xoắn loạn tóc.
"Con cố ý cũng chẳng được lợi ích gì, thậm chí là Công Tôn Dạ Uý đã biết thì há chẳng phải người chịu thiệt là con? Con không ngốc như đứa con gái quý hoá đó của ba mẹ đâu."
Lý Cảnh Dung một mặt thương tâm:"Đứa trẻ đó lúc trước đã hứa với chúng ta chắc nịch rồi mà, vô cùng ngoạn ngoãn và hiếu thuận với chúng ta. Thực là...mẹ không tin Tiểu Nghi ngoan hiền của mẹ tiếp tục làm ra chuyện này."
Hoắc Uyển Ngưng khinh thường.
Ngoan hiền? Không biết đàn ông bồi giường cho cô ta xếp hàng từ Trung Quốc đến Anh đã đủ chưa.
Đưa tay nhất ly trà cẩm thạch trắng uống một ngụm, trả bình thường cũng không đắng đến vậy, nhưng trong tình cảnh chỉ có Hoắc Uyển Ngưng hiểu thì nó đắng chát lạ thường.
Thanh âm đã trong trẻo lại, Hoắc Uyển Ngưng thông báo một chuyện:"Công Tôn Dạ Uý đưa đơn ly hôn cho con, con đã kí với anh ấy rồi."
E là chuyện con gái thứ quan hệ lăng nhăng giường chiếu với đàn ông còn không làm Hoắc Từ Khiêm giận dữ bằng việc con gái cả kí đơn ly hôn với con trai nhà Công Tôn. Đôi mắt hình viên đạn cô nhìn thấu thẳng sự phẫn nộ của ba mình, chưa kịp để ông nói gì cô đã lên tiếng:"Cũng từ chuyện này mà ra đấy, sẵn tiện, bấy lâu này anh ấy khổ tâm rồi, cả con cũng khó chịu nên cả hai đều hoà hoãn kí đơn ly hôn. Chắc sẽ nhanh thôi anh ấy sẽ thông báo cho hai nhà. Về phần còn lại anh ấy thừa sức giải quyết nên không cần con nhúng tay làm gì đâu."
"Mày lớn gan quá rồi nhỉ Hoắc Uyển Ngưng!? Ngay cả liên hôn giữa Công Tôn gia và Hoắc gia mà mày dám kí đơn ly hôn?"
"Có gì mà con không dám? Cuộc sống và hôn nhân của con ba mẹ không có quyền bắt ép con theo ý ba mẹ được!"
Bầu không khí tiếp tục tăng thêm căng thẳng, trong gian phòng khách mát lạnh giờ giảm xuống mấy độ, lạnh như gió Bắc Cực thổi đến. Hoắc Từ Khiêm và Hoắc Uyển Ngưng đều như hai con hổ gầm gừ giận dữ, bất bình cho cá nhân mình.
Trên lầu nghe tiếng đối chất lớn tiếng từ phòng khách dưới Hoắc Kỳ Vũ từ trên đi xuống, hỏi:"Chuyện gì vậy ba? A chị, đột nhiên về lúc này vậy?"
Nhân lúc có nhân tố can thiệp cô chớp lấy cơ hội rời đi, bỏ mặc Hoắc Từ Khiêm chỉ hận giận mà không đập vỡ cái bàn cẩm thạch trước mặt.
Hoắc Kỳ Vũ ngây thơ, vẫn tò mò hỏi:"Chuyện gì vậy? Chị, chị về à?"
Cô gật đầu, đưa tay xoa đầu em trai:" Tối rồi lên phòng ngủ đi ngủ đi nhóc!".
Cậu bĩu môi, Hoắc Uyển Ngưng lại hướng về ba mẹ mình:"Vậy nhé, con đi. Sau này con mua nhà riêng cho mình, sẽ không ở đây là chướng mắt ba mẹ đâu. Còn liên hôn ba mẹ thích thì liên hôn cho Tiểu Vũ đó, nó đã 18 rồi vừa đủ tuổi."
Nhà chính Hoắc gia đêm tối lạnh lẽo đó bị Hoắc Uyển Ngưng gián tiếp đưa đến một bất ngờ to lớn, hai vị gia chủ Hoắc gia ngồi bần thần.
Hoắc Từ Khiêm ngửa lưng ra ghế sofa, lầm bầm:"Hai đứa con gái nghiệp chướng!"
Hoắc Kỳ Vũ đi đến ngồi xuống, "Ba mẹ à vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Con nghe tiếng lớn..."
Hoắc Từ Khiêm không trả lời câu hỏi của cậu, cắt ngang lời, nói:"Con trai, nhà chúng ta chỉ còn con là ba mẹ yên tâm thôi. Tiểu Vũ ngoan ngoãn, giỏi giang như vậy phải biết cố gắng vì Hoắc gia rõ chưa, đừng mang thêm sỉ nhục về cho ba."
Cậu ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu, "Tất nhiên, con...con sẽ cố gắng ạ."
Hoắc Từ Khiêm cười một cách cưng chiều.
- ------------------
Rời Hoắc gia Hoắc Uyển Ngưng về lại Bạch Kim Uyển.
Chuyện này nếu đem theo bằng chứng thì cô sẽ bị rửa oan, có điều Hoắc Uyển Nghi là em gái sinh đôi của cô không được phép tiết lộ ra ngoài. Ngày trước cô không hiểu vì sao không được để mọi người biết cô ta là em gái sinh đôi của cô nhưng dần dần cô cũng ngợ ra, với tính sỉ điện và bảo thủ của ba cô thì cô ả lăng loàn như Hoắc Uyển Nghi sẽ làm xấu mặt Hoắc gia rồi, còn vì một số chuyện với gia tộc bên Anh nữa cô chưa biết được.
Trên phòng đã thu dọn đồ đạc xong, vốn đồ của cô cũng không nhiều, còn một số thứ không nhất thiết và cũng không cần mang theo nên cô trực tiếp bỏ lại, cho người đưa hai vali xuống lầu cho cô.
Đang đứng chăm chú nhắn tin với ai đó thì nghe giọng nói trầm của nam nhân truyền đến.
"Em về thu dọn đồ rồi à?"
Công Tôn Dạ Uý sơ mi trắng, vóc dáng cao ráo, anh tuấn đến trên cầu thang cách cô ba bậc. Hoắc Uyển Ngưng ngước mắt nhìn, gật đầu một cái.
Hắn đi xuống, đối diện trước mặt với cô, Hoắc Uyển Ngưng cũng đã buôn điện thoại. Trong khoảnh khắc ấy dường như trong thế giới chỉ có hai người, không gần không xa mà thâm luyến vô định.
"Tôi sắp đi rồi. Sau này sẽ không phiền anh nữa."
Hắn nhìn kĩ cô một lần nữa, lặng lẽ gật đầu.
"Giờ tự do rồi, chúc em hạnh phúc với người mình yêu."
Ánh hàn quang trong đôi mắt nai của Hoắc Uyển Ngưng loé lên, sáng trong veo. Cô đi ra cửa, không ngoảnh nhìn hắn, nhỏ giọng nói một câu:"Từ giờ mỗi người một hướng, hiện tại chúc anh thành công - tổng giám đốc tập đoàn E.W...Có duyên gặp lại, tạm biệt."
"Tạm biệt, phần còn lại tôi sẽ xử lý ổn thoả, em không cần lo, đi đường cẩn thận."
Không lời hồi đáp, hắn ôn nhu đứng thẫn thờ nhìn cô đi, một hồi lâu sau khi Hoắc Uyển Ngưng khuất bóng hắn mới hoàn hồn.