Nhớ Mãi Không Quên

Chương 1


3 tuần


Cách đây không lâu, tôi đã trải qua một mối tình hạnh phúc và cái kết chia tay trong hòa bình. 

Tôi say mê anh ngay lần đầu nhìn thấy anh qua ảnh giới thiệu của một người bạn. Sau khi có được zalo của anh thì tôi đã gửi kết bạn và anh đồng ý. 

Ngày hôm sau, tôi đã đi xem anh thi đấu bóng chuyền tại sân vận động. Anh đánh rất hay, nhưng kết quả lại thua. Anh ấy đã khóc rất nhiều, tôi nhìn mà xót xa chỉ muốn đến và an ủi nhưng tôi chỉ biết chôn chân ở đó vì anh còn chẳng biết tôi là ai. 

Về đến nhà, tôi nhắn tin an ủi anh. Anh hỏi tôi là ai và nhiều câu hỏi khác. Chúng tôi cứ thế ib, tui thả thính anh rất nhiều, anh cũng dui dẻ đáp lại.

Anh không như bao người khác, ib một lúc bảo bận rồi biến mất. Anh nói đi ăn cơm, lúc ấy tôi còn nghĩ nên tìm cớ gì để ib nữa. Thì anh lại nhắn là ăn xong rồi và chúng tôi cứ ib tiếp. 

Trong 1 tuần, tôi và anh nhắn tin từ sáng đến tối. Tôi thả thính anh, dụ dỗ anh. Tôi như con sói gian xảo, còn anh là bé cừu ngây thơ. Và anh đã bị tôi dụ, thành công trở thành người yêu của tôi. Anh đối xử với tôi rất tốt, hầu hết thời gian là giành cho tôi. Khi anh làm gì điều sẽ gửi ảnh thông báo, lúc anh bận cũng sẽ nói trước cho tôi.

Sáng trước khi đi học tôi và anh sẽ ib một lúc rồi mới đi. Anh đi học rất sớm, nên 4h tôi đã dậy để nhắn tin cho anh mong sẽ bên nhau nhiều hơn. 

Trưa vừa tan học là tôi vội nhắn cho anh ngay:" Em tan ời nè". Cứ thế, khi nào anh trả lời thì chúng tôi ib với nhau cho tới khi đi học buổi chiều. 

Chiều tan học, chúng tôi ib cho tới tối. Đôi lúc call video xem hoạt hình hay là nói chuyên. Tôi nói nhiều cực, lúc nào cũng kể cho anh nghe chuyện này chuyện kia, anh rất yêu chiều mà lắng nghe và ùa theo tôi.

Cuộc sống lúc ấy thật sự khiến tôi rất hạnh phúc, mỗi ngày điều tràn đầy năng lượng. Chúng tôi chả bao giờ cãi nhau, rất hòa hợp. Tôi cứ có cảm giác anh là người tôi chờ đợi bấy lâu. Vì tất cả của anh tôi điều thích, tôi chưa bao giờ chủ động đến thế.

Tôi là một người hay giỡn, rất ít ai có thể bất kịp. Nhưng đối với anh, tất cả những phản ứng điều đúng gu của tôi. Tất cả ở anh điều tốt, nhưng anh không setlove trên game hay công khai tôi trên Facebook, cũng không chịu up ảnh tôi lên story. Tuy có hơi buồn nhưng tôi rất hiểu chuyện mà không ép buộc anh, âm thầm chịu đựng cảm giác bất an.

Mọi chuyện rất tốt đẹp, cho tới tròn 1 tháng quen nhau. Tính cách anh thay đổi, không còn nhẹ nhàng nữa. Trở nên mạnh mẽ mà xa cách, anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Điều gì đó bất chợt hiện lên trong đầu, tôi kêu anh nói, nhưng anh lại quyết định bỏ qua.

Tôi nghĩ mọi chuyện đã dừng ở đó, nhưng ngày hôm sau anh vẫn quyết định nói ra. Anh nói không muốn yêu nữa, anh tự ti, anh muốn tự do. Giây phút đó tim tôi hẫng một nhịp, nước mắt cứ thế tuôn ra. Tôi nói với anh rất nhiều, anh ấy phân vân nên tui đã kêu anh mạnh mẽ mà quyết định đi. Anh nói muốn tự do, mà cũng muốn bệnh cạnh tôi. Thề chưa bao giờ tôi ép anh điều gì cả, tôi công khai anh ở khắp nơi. Còn tôi trong mắt anh ấy không danh, không phận.

Cuối cùng tôi và anh đã dừng lại, kết quả thì chỉ có tôi đau khổ anh ấy vẫn sống thảnh thơi. Khi chia tay tôi đã nghĩ rất nhiều lí do, tôi tự thuyết phục mình, anh chỉ là suy nghĩ nhất thời và khao khát cuộc sống độc thân thôi. Nên tôi đã thử ib với anh và thái độ anh rõ khác, tôi như chưa hề quen biết. Anh lúc ấy như vứt được gánh nặng. Lúc đó tôi còn tự hỏi liệu mình có bị trap? Liệu người ib với tôi không phải anh, mà là một người khác?

Suốt thời gian đó tôi đã rất đau khổ, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra mình ổn. Nhưng hóa ra tôi diễn dở đến thế, ai cũng nhận ra là tôi đang không ổn. Lúc ấy tôi đã tự đặt ra rất nhiều câu hỏi:"cuộc sống tôi ra sao khi thiếu anh?" " làm sao để đối mặt với mọi thứ?" " thói quen có anh bên cạnh làm sao thay đổi?". 

Nhưng cho đến thời điểm bây giờ thì tôi chả còn tình cảm gì với anh nữa, chỉ tiếc nuối cho những mong ước, những tình cảm mà tôi bỏ ra. Tôi thấy mối tình ấy kết thúc khi đang rất đẹp, nhưng có lẽ anh đã chán nó từ lâu mà tôi chẳng hay biết. Người ta chán, đổi cách yêu chứ làm gì có chuyện đổi ngiu. Anh nói yêu tôi nhưng lại tự mình quyết định tất cả, miệng nói tốt cho tôi nhưng chưa bao giờ hỏi ý kiến hay đặt mình vào hoàn cảnh của tôi.

Sau tất cả, tôi vẫn thấy anh rất tốt. Bởi trước giờ chưa có ai tốt với tôi như thế. Tôi chưa bao giờ muốn đi xa trong một mối qhe cho đến khi gặp anh. Tôi cứ nói với anh về chuyện chúng tôi sau này, nhưng sau này làm gì có chúng tôi.

Tôi muốn gặp anh nhưng chưa lần nào được gặp bởi anh từ chối, không cho tôi gặp. Không một tấm ảnh chụp chung, không một cái ôm hay nắm tay, không danh không phận. Tôi cũng chả biết từ bao giờ một người mạnh mẽ như tôi lại yếu lòng đến vậy. Tự một người tự cao, nhưng lại hèn mọn vì anh vì tình yêu của chúng tôi.

Cho đến bây giờ thì chuyện này đối với tôi cũng như là nghe câu chuyện của người khác vậy. Vì tôi không còn chìm đắm vào nó nữa. Tình cảm của tôi rất trân quý, nếu không được trân trọng thì do họ không xứng thoi. Tôi đã làm tốt lắm rồi, đã yêu anh bằng những gì tôi có. Trao cho anh một tình yêu trọn vẹn nhất.

Thanh xuân tươi đẹp được gặp và đi cùng anh một đoạn đường như vậy đã dui rồi. 

Tôi hy vọng các bạn cũng học được cách buông bỏ, yêu thương bản thân và tìm được cách chữa lành.

Bạn thấy câu chuyện của tôi thế nào?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play