Tạ Thuần Quy, hắn chính là cấm luyến của bệ hạ. Trong cung có rất nhiều cấm luyến, toàn bộ đều sống dựa vào sự sủng ái của bệ hạ, mất đi sủng ái thì bọn họ gà chó cũng không bằng.

Hắn cứ nghĩ cả đời này mình phải mãi mãi ở lại nơi này nhưng mà sau khi tiên đế băng hà, bệ hạ đột ngột giải tán toàn bộ cấm luyến.

Hắn cứ nghĩ người chỉ đang thử thách chơi đùa bọn họ mà thôi, không ngờ rằng người thực sự để bọn họ rời đi, còn ban thưởng, người có chức quan liền được phục chức, lo liệu toàn bộ đường lui cho bọn họ chu toàn hết mức.

Hắn cứ nghĩ cấm luyến nhận được ân sủng của bệ hạ sẽ không ai rời đi, không ngờ người đầu tiên rời đi lại là Tần Ngọc người được bệ hạ sủng ái nhất. Lúc đó Tần Ngọc một thân y phục đỏ, hắn bước ra khỏi Cảnh Dương Cung đầu tiên, Tạ Thuần Quy nghe thấy hắn nói.

“Không ngờ không khí bên ngoài Cảnh Dương Cung lại trong lành đến thế… Sao bây giờ ta mới phát hiện ra.”

Hắn nhìn Tần Ngọc bước ra khỏi cửa cung, dưới bầu trời trong xanh hắn đột nhiên thấy Tần Ngọc thật sự rất đẹp.

Hắn nhìn từng người, từng người rời khỏi, hắn không đi mà thẳng tắp quỳ nơi đó. Cuối cùng bệ hạ cũng nhìn tới hắn.

“Hoàng thượng.” Hắn lấy can đảm chậm rãi mở miệng. “Ta không cần 100 lượng vàng.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Bệ hạ lãnh đạm hỏi hắn.

“Thần muốn làm lính.”

Phụ thân hắn từng nói, sinh ra là nam tử Tạ gia chỉ vì mục đích chết thây bọc da ngựa trên chiến trường giúp giải nguy bờ cõi cho bá tánh mà thôi. Địch nhân muốn đạp lên quốc thổ Bắc Quốc nhất định phải bước qua xác Tạ gia hắn!

Nhìn bệ hạ kinh ngạc, hắn vốn nghĩ ý của mình đã chọc tới thánh nhan nhưng người lại hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

“Tạ Thuần Quy.”

“Tạ… Tạ cái gì?”

“Tạ Thuần Quy.”

Bệ hạ lại biến sắc. Nhìn như kinh ngạc tới không biết nói gì. Hắn  không đoán được chủ ý của người, nhưng lời dạy của phụ thân vẫn còn bên tai vì thế hiên ngang nói.

“Hoàng thượng, nếu người không đồng ý thì 100 lượng vàng thần cũng không cần. Chờ lúc chiến loạn không thể không chiêu mộ binh sĩ, thần lại đi tòng quân.”

“Nếu như quốc gia vẫn luôn thái bình không có chiến loạn thì sao?” Bệ hạ cười ôn hòa hỏi hắn.

“Vậy thì Nam chinh, thu phục Nam Yến quốc, lại đánh tới Đông Ngô, Bắc Quốc bây giờ, mang giáp trăm vạn, nhất định có thể khai cương thác thổ, ngạo thị quần hùng.”

Đúng, hắn sống là vì lí do này, chết đi, cũng phải do lí do này.

Bệ hạ im lặng thật lâu sau mới nói hắn chuẩn bị, mấy ngày sau dẫn hắn đi gặp Tôn lão tướng quân.

Tạ Thuần Quy vui mừng, quay về nhà nóng lòng chờ đợi ngày đó đến. Đại danh của Tôn lão tướng quân không một ai chưa từng nghe, luận về bối vị hay thanh danh đều khiến người đời nể phục. Hắn cũng vậy, luôn muốn một lần được diện kiến vị lão tướng anh hùng này. Việc này đối với hắn cứ như là mơ vậy, ngay cả khi đã đứng trước cửa của Tôn lão tướng quân hắn cũng không thể tin được, vẫn cứ ngỡ đây là mơ.

Hắn không ngờ, ở nơi đó có thể gặp được người kia.

Lý Vô Định.

Y là chiến thần của Bắc Quốc, là vị tướng tài giỏi vô cùng, cũng là người hắn vô cùng ngưỡng mộ.

Hắn nói mình muốn làm phó tướng của y, y ngơ ngẩn hồi lâu rồi cười nói.

“Được, được, nhưng mà phó tướng của ta đều là có thể đánh hơn ta, ngươi cố gắng.”

Hắn liền đề nghị đánh với y ngay tại chỗ, nhất định muốn lập tức trở thành phó tướng của y, cùng y đánh Nam Yến, thuần Đông Ngô! Tạ Thuần Quy không ngần ngại giở hết bản lĩnh của mình ra, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại, còn kinh động đến bệ hạ cùng Tôn lão tướng quân. Lúc đó Lý Vô Định không cười nhạo hắn mà còn nói bản lĩnh của hắn rất cao, nếu được rèn luyện thêm chắc chắn sẽ là một vị tướng giỏi.

“Được.”

Hắn nghe bệ hạ nói một tiếng.

Cả đời hắn có rất nhiều chuyện hắn không ngờ, nhưng những chuyện hắn không ngờ kia hình như… đều sảy ra rồi…

---

Hắn từng nghĩ rằng Lý Vô Định nhất định là người rất nghiêm khắc nhưng mà hắn đúng là ngốc. Y như thế nào nhỉ? Chính là nhìn qua rất thành thật, giống những tướng sĩ trong đầu chỉ có đánh trận. Vậy mà ngày đó Nhiếp Nhị đụng tới người của bệ hạ, y suy nghĩ chu toàn, không khéo đưa ra cho Nhiếp Nhị một hình phạt  nhẹ nhất, không thể không nói y tài giỏi, vô cùng tài giỏi người như vậy hắn sùng bái không sai. Nhưng mà… ánh mắt đó của người của bệ hạ khiến hắn không thoải mái.

Hắn thi cưỡi ngựa bắn cung, được hạng nhất. Y không hề ngạc nhiên mà cười nói. Giống như đã biết trước vậy lại giống như vô cùng tin  tưởng vô cùng tự hào. Hắn không thấy vừa lòng, như vậy có ý nghĩa gì a! Y không thể có biểu hiện bất ngờ chút nào sao? Hắn giành là giải nhất chứng tỏ trong tất cả những người tham gia này Tạ Thuần Quy là người giỏi nhất, lợi hại nhất! Hắn đã trưởng thành mạnh mẽ đến mức này rồi, thật sự không phải là một tiểu hài tử, đừng dùng ánh mắt nhìn hài tử đấy nhìn hắn a…

Hai bọn họ lại so tài, hắn thề là sẽ có ngày đánh bại y, chân chân chính chính trở thành phó tướng của y. Hắn cũng biết Lý Vô Định từng nhường hắn! Lúc đó Tạ Thuần Quy hắn tức muốn chết luôn, cứ tưởng là có thể dùng thực lực chính mình mà đứng bên cạnh cùng hắn xông pha trận mạc ai mà ngờ y lại đang nhường hắn. Có lẽ phản ứng của hắn quá lớn dọa sợ Lý Vô Định rồi,  thế mà sau này cũng không thấy y nhường nữa mà mỗi lần đều cố sức mà đánh cùng hắn.

“Có tiến bộ.”

Hắn lại thua. Hắn không cam lòng! Sao mỗi lần đều chỉ là suýt thắng a! Quyền cước đụng chạm vào cơ thể Lý Vô Định đều là quyền cước thật, y nhất định là đau nhưng mà lần nào y cũng đều sẽ thật dịu dàng xoa đầu hắn. Mỗi lần bàn tay thô ráp của y xoa trên đầu hắn lại có cảm giác an tâm lạ thường, mỗi lần nơi ngực đều ấm áp, chắc chắn là do bàn tay Lý Vô Định quá ấm áp nên nhiệt lượng mới theo đó mà truyền khắp cơ thể hắn. Nóng rực…

“Ta như cũ không thắng được ngươi.”

Hắn cắn răng nói.

“Sẽ thắng thôi.” Lý Vô Định mỉm cười nói, giường như vô cùng tin tưởng hắn. Là một niềm tin mù quáng, tin tưởng bất chấp tất thảy. Lại giống như hứa hẹn, như là…

“Nhất định sẽ thắng.” Đúng vậy. Hắn nhất định sẽ thắng sau đó đứng bên cạnh y, cùng y chiến đấu… Cũng có thế… Bảo hộ y. Bảo hộ vị thần tướng trong lòng hắn.

“Ta đợi ngày đó.”

---

Tạ Thuần Quy có nhiều cái không ngờ, nhất là về gia cảnh của Lý Vô Định.

Ngày đó y được bệ hạ thăng chức, hắn vận một y trang vô cùng đẹp vô cùng tỉ mỉ đi tới gõ cửa nhà y, chẳng ngờ người mở cửa lại là chính y. Trong nhà y không có lấy một hạ nhân, phủ đệ to lớn như thế mà chỉ có y ở. Hắn không thể quên được ánh mắt Lý Vô Định khi thấy hắn ở trước cửa, hắn cũng không thể quên bộ dạng của Lý Vô Định lúc đó. Y còn đang cần một con vịt còn đang vũng vẫy, y trố mắt nhìn hắn như ngạc nhiên lại như kinh diễm. Phải mất một lúc y mới hoàn hồn ấp a ấp úng nói hắn không cần câu nệ như thế, lần này thăng chức y chỉ mời một số bằng hữu cũ cùng uống rượu không mở tiệc đãi khách.

Vì thế hắn bị mấy chiến hữu của Lý Vô Định cười cho một trận, nói hắn tuổi trẻ chưa trải sự đời. Lý Vô Định nhận ra sự quẫn bách của hắn nên đưa hắn tới phòng mình thay y phục. Mặc trên người y phục của Lý Vô Định lòng hắn có chút không yên, nơi ngực nóng ran, tim đập mất kiểm soát như vừa làm chuyện xấu, ngay cả mặt cũng nóng. Toàn thân như được mùi của y bao phủ, cứ nghĩ như vậy đầu óc của hắn lại loạn cào cào cả lên, y thấp thỏm hỏi mấy lần hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Trên người hắn mặc y phục của Lý Vô Định, toàn thân cũng là mùi của y…

Rượu quá ba tuần, hắn bắt đầu nghe chiến hữu của y kể về chiến tích của mình.

Tạ Thuần Quy vừa nghe vừa gật đầu, đột nhiên quay đầu hỏi Lý Vô Định: “Lý tướng quân, ngươi lúc đầu tại sao lại tham quân?”

Lý Vô Định suy nghĩ nửa buổi, nói: “Vẫn là không nói đâu, sợ ngươi thất vọng.”

Tạ Thuần Quy không cam lòng mà nhìn thẳng chằm chằm vào y, Lý Vô Định đành chịu: “Được rồi, nói cho ngươi, năm đó ta là bởi vì muốn sống tiếp mới tham quân.”

Tạ Thuần Quy ngẩn người: “Sống tiếp?”

Lý Vô Định gật gật đầu: “Năm ta mười sáu tuổi, trong thôn rộ lên nạn đói, nhưng mà bởi vì chiến tranh, cuối cùng một miếng ăn cũng không thể không giao nộp triều đình, ta không còn cách nào khác, bởi vì có thể ăn được cơm, cho nên mới đi làm lính.”

Tạ Thuần Quy lại hỏi: “Vậy phụ mẫu huynh muội của ngươi đâu?”

Lý Vô Định đem hạt cơm cuối cùng ở đáy chén lùa vào trong miệng, nhẹ giọng nói: “Toàn bộ đói chết rồi.”

Năm chữ, nhẹ như bay, nặng không quá hồng mao, lại giống như một ngọn núi lớn một cái đè đến Tạ Thuần Quy bỗng nhiên mất tiếng.

Có những người có lòng tin và chấp miện cao thượng, nhưng với những ngưới khác thì là giới hạn cuối cùng để sống tiếp.

Tiệc tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng thỏa thích, vài người uống đến nửa đêm mới lưu luyến không thôi mà rời đi, Lý Vô Định tiễn xong vài vị tướng sĩ, quay về phủ đệ nhìn thấy Tạ Thuần Quy đã đem quần áo thay về, Lý Vô Định nói: “Món quà mừng đó, hay là ngươi cũng đem về đi? Quá quý trọng rồi.”

Tạ Thuần Quy nói: “Tâm ý của gia phụ gia mẫu, hy vọng Lý tướng quân đừng có không thích.”

Lý Vô Định không tiện cự tuyệt thêm, cười cởi mở nói: “Vậy ta trước tiên sẽ nhận xuống, đợi ngày ngươi công thành, nhất định toàn bộ… … không, trả lại gấp đôi.”

Đáy mắt Tạ Thuần Quy lóe lên ánh lửa đủ để cháy rực: “Được.”

Nhưng mà thế sự trăm biến khó mà lường.

---

Hoàng tử Nam Yến quốc chạy rồi, nghe Lý Vô Định nói là nhân lúc bệ hạ không để ý mà chạy trốn mất. Nhưng hắn nghe trong lời của Lý Vô Định như có còn ý khác nhưng hắn không rõ, vì sao bệ hạ cần làm như thế… Lý Vô Định thật sự tự trách, hắn nhìn mà đau lòng nhưng hắn không thể làm gì hơn việc như ngày thường dùng bản tính trẻ con của mình chọc cho y cười. Một ngày nào đó, hắn muốn Lý Vô Định rũ bỏ mọi gánh nặng, rũ bỏ đi sự kiên cường đem lời thật tâm nói cho hắn, như vậy hắn cũng có thể yếu đưới trước mặt hắn nói cho hắn biết, Tạ Thuần Quy này...

---

Chiến sự sảy ra rồi, Man Di quấy rối nơi biên cương, Nam Yến cũng đưa quân tới muốn san bằng quốc thổ của Bắc Quốc.

“Hoàng thượng!” Thiếu niên trẻ đứt hơi khản tiếng mà hét, “Đại Bắc quốc ta chưa từng cắt đất hoà hiếu kết giao như hối lộ ngoại bang!! Tỏ ra yếu kém như bây giờ, đó chính là gãy mất xương, diệt mất hồn!! Ta nguyện đem quân đi đến biên cương chống địch! Hoặc là đem Man Di đuổi ra khỏi cương thổ nước ta, hoặc là… …” Tạ Thuần Quy một ngừng, ánh mắt nóng rực như lửa, chấn động toàn bộ núi sông, “Ta da ngựa bọc thây, không về quê hương!”

Bệ hạ mặt mày trầm mặc, đôi môi mím chặt lâm râm đang run rẩy.

“Hoàng thượng!” Tạ Thuần Quy lại nói, “Nếu người không đáp ứng, Tạ Thuần Quy sẽ trường quỳ ở đây, không đứng dậy nữa.”

---

Trước khi đi Lý Vô Định có nói.

“Hộ quốc, hộ huynh đệ cũng… hộ tốt bản thân.”

Lý Vô Định nói, muốn cùng hắn trở về uống rượu mừng. Lúc đó nói cho hắn một bí mật.

Hắn đương nhiên đáp ứng, hắn còn nhiều luyến tiếc sao nỡ chết đi như vậy chứ, hắn còn quốc thổ cần bảo vệ, hắn còn bá tánh cần bảo vệ, còn mẹ cha cần nuôi dưỡng, còn cần bảo hộ người kia. Lúc đó, lúc trở về còn có chuyện muốn nói cho Lý Vô Định biết…

---

Nhưng mà… Lý Vô Định không đợi được rồi, lương thực thì cạn mà lúc vận chuyển lương thực còn sảy ra sự cố. Hắn không đợi được, liều chết xông vào kho lương của Nam Yến. Cuối cùng kế hoạch vẫn bại lộ, hắn không thể đầu hàng, Lý Vô Định chọn chôn cả bản thân cùng với kho lương này.

Chỉ là giây cuối cùng trước lúc nhắm mắt hắn nhìn về hướng xa kia, bên tai là tiếng hát đồng dao của Bắc Quốc. Lý Vô Định không hối tiếc chọn chết, không hối tếc đem thân đốt dưới lửa. Chỉ là hối tiếc vì chưa thể nói cho người kia biết suy nghĩ của mình, chưa thể nhìn thấy người kia đỗ đạt thăng quan, chưa thể tặng cho hắn một món quà… Hắn nhìn thấy Tôn lão tướng nói với hắn bệ hạ đang cố trở thành một lương quân, hắn thấy bệ hạ vì bá tánh trị gian thần. Cũng thấy người kia dưới trăng khuyết, cầm ly rượu, nhìn hắn cười lớn nói: Lý tướng quân, năm tháng giang sơn, ta và Bắc quốc vinh nhục cùng nhau.

Hối tiếc… Thật hối tiếc a…

---

Trên đường vận chuyển lương thực, đoàn quân do Tạ Thuần Quy đẫn đầu đột ngột hát.

“Các ngươi đang hát gì thế?” Tạ Thuần Quy nghi hoặc hỏi.

“Bẩm tướng quân, chúng thuộc hạ đang hát đồng dao của Bắc Quốc, ca ngợi Bắc Quốc phồn thịnh.” Chúng tướng sĩ nhao nhao trả lời.

“Tự dưng hát làm gì chứ?” Tạ Thuần Quy cười hỏi.

“Sắp tới nơi rồi, chỉ cần lương thực này tới nơi là Lý tướng quân có thể tiếp tục dẹp loạn Nam Yến rồi, có thể không vui sao tướng quân.” Chúng tướng sĩ vui vẻ nói.

Đúng vậy, sắp tới nơi rồi… Hắn có thể gặp y rồi, không biết y sao rồi? Y gặp hắn có bất ngờ không? Có vui mừng không?

---

Nói dối!

Nói dối!

Nói dối!

Y nói dối!

Lý Vô Định nói dối!

Y nói sẽ chờ hắn. Hắn đến rồi, hắn đưa lương tới rồi. Người đâu?

Chết? Y sao có thể chết, y là chiến thần! Bọn họ đang nói dối.

Lý Vô Định ngươi ở đâu?! Ngươi đang ở đâu!

Nam Yến đánh đến rồi. Ra đây đi. Cùng ta chiến đấu, cùng ta đánh bại bọn chúng… Lý Vô Định… Lý Vô Định… Lý Vô Định…

“Tạ Thuần Quy, Tạ Thuần Quy, kết thúc rồi, đều kết thúc rồi.”

Hắn thấy bệ hạ, sao bệ hạ lại ở nơi này, người đang ở trong hoàng thành mới đúng chứ?

“Hoàng thượng!! Người có biết Lý tướng quân đang ở đâu không? Ta đem quân lương đưa đến rồi! Ta đưa đến rồi! Người bảo hắn đến đến gặp ta a! Có quân lương rồi, chúng ta nhất định có thể ngăn chặn Nam Yến quốc xâm lược!! Lý tướng quân đâu?!”

“Tạ Thuần Quy, Lý Vô Định, hắn… hắn đã chết rồi.”

Tạ Thuần Quy như gặp phải sét đánh, cứng người ngay tại chỗ.

Đúng vậy, Lý Vô Định chết rồi, hắn sớm đã biết, Lý Vô Định chết rồi, Bắc quốc cũng bị phá vỡ rồi, tín ngưỡng một đời của Tạ Thuần Quy, sớm đã sụp đổ tất cả.

Tạ Thuần Quy đột nhiên đứng dậy, mắt đỏ ửng hướng xung quanh gào thét: “Nói dối!! Đều là nói dối!! Hắn nói qua hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt Bắc quốc!! Đó không phải hắn! Hắn chưa chết! Hắn sẽ không nuốt lời!! Các người đều đang lừa ta!! Đều đang lừa ta!! Hắn từ trước đến nay luôn là nói được làm được!!! Bắc quốc sẽ không vong! Sẽ không!!!”

Âm thanh của thiếu niên dường như muốn đem cổ họng gào đến nứt ra ở giữa trời đất vang vọng, trong mắt hắn đầy thê lương, không ngừng mà chất vấn, một lần rồi lại một lần, nhưng mà không có người trả lời, đến ngay cả ông trời cũng không dám.

Sẽ không, hắn sẽ không đâu… Lý Vô Định còn lời chưa nói với hắn…

---

Tạ Thuần Quy đần đần độn độn mà đi ở trên đường, hắn cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, hôm nay dùng bữa, thị nữ bưng lên một mâm thức hắn thơm ngon tinh xảo, cười nói với hắn: “Tiêu công tử, món ăn này chỉ duy nhất Nam Yến quốc chúng ta có, ngài mau thử đi.”

Đột nhiên, một luồng khí tích tụ xông lên lồng ngực của hắn, thức ăn thơm ngon trước mắt khiến người khác thèm thuồng từ từ tràn ra máu tươi, cực kỳ rợn người nhuộm đỏ cả cái bàn gỗ, Tạ Thuần Quy bỗng nhiên lật bàn, hoảng loạn đứng dậy ngẩng đầu nhìn đi, trời đất biến thành một cái lưới lớn vô cùng kiên cố, trực tiếp hướng thẳng hắn đè đến, ba chữ Nam Yến quốc ở bên tai Tạ Thuần Quy không ngừng vang đi vang lại, giống như lời nguyền rủa tàn độc, Tạ Thuần Quy chịu không nổi mà che lấy lỗ tai, liều mạng chạy ra ngoài. Hắn… hắn hình như phải biết, nhưng mà… hắn phải biết cái gì?

Đến lúc hoàn lại thần, đã là ở một nơi vô cùng nhộn nhịp, vô cùng ồn ào... Nơi này hình như chơi rất vui?

Từ từ… Hắn là ai?

Đúng rồi, hắn tên là Tạ Thuần Quy, nhưng đây là đâu?

Tạ Thuần Quy nhìn trái nhìn phải, tuy rằng từ ngóc ngách của con đường thoáng thấy một chút hồi ức, cũng là cái phiến thanh thạch này, cũng là ngõ hẻm góc rẽ đó.

Nơi đây, giống như nhà trước kia của hắn, giống như quốc của hắn.

Thật quen… thật quen… thật quen…

Cảm giác quen biết mãnh liệt dần dần tràn vào đầu của Tạ Thuần Quy, kèm theo đó là sự vui sướng không thể giải thích, Tạ Thuần Quy không chịu buông tha mọi ngóc ngách mà từng chút từng chút nhận rõ nó.

Hắn biết nơi này!

Hắn biết nơi này!

Hắn biết nơi này!

Cửa hàng đó, không phải chính là đang bán bánh quế hoa mà hắn thích nhất hay sao?

Nơi đất chống đó, không phải chính là nơi hắn chơi đùa lúc nhỏ hay sao?

Cái tiếng kêu rao đó, không phải chính là giọng nói hắn thường nghe thấy lúc nhỏ hay sao?

Nơi đây, chính là nước của hắn! Chính là nhà của hắn!

Tạ Thuần Quy đột nhiên bắt đầu phấn khởi, dựa vào ký ức hướng nơi quen thuộc mà chạy đi, hắn ở trên đường xông xáo ngang dọc, hoàn toàn không ngoài dự đoán mà đụng phải người khác.

Người đó ai yo một tiếng, đứng dậy vừa muốn trách móc, ánh mắt vừa rơi lên khuôn mặt Tạ Thuần Quy, tức khắc kinh ngạc mất hồn, dùng cái tay run rẩy chỉ Tạ Thuần Quy, suốt nửa ngày cũng nói không ra một câu nói hoàn chỉnh: “Con út Tạ gia? Ngươi, ngươi, ngươi tại sao, chúng tôi, đều, đều tưởng rằng ngươi tử chiến trên sa trường rồi, ngươi, ngươi, ngươi… …”

Con út Tạ gia?

Nghe thấy bốn chữ này, Tạ Thuần Quy đột nhiên nhớ ra lý do ngày đó nghe thấy Tiêu Dư An muốn bắc lên, chính mình tại sao bất chấp tất cả muốn đi theo.

Đúng rồi, hắn muốn về nhà xem thử!

Xem thử nhà hắn, xem thử phụ mẫu hắn.

Người đó kéo lấy Tạ Thuần Quy, nghi hoặc mà nói: “Còn sống là tốt còn sống là tốt, Tạ gia ít nhất không đứt đi hương hỏa, con út Tạ gia, ngươi đây vội vội vàng vàng, là muốn quay về cúng bái sao?”

Nghe thấy lời của người đó, Tạ Thuần Quy khó hiếu mà lặp lại: “… … Cúng bái?”

“Đúng a, năm đó cái ngày vong quốc, trên dưới Tạ gia các ngươi hơn hai mươi mấy miệng người tập thể hi sinh cho tổ quốc, nơi ở của các ngươi a, huyết khí quá nặng, oán khí quá sâu, tuy nói tọa lạc nơi hoàng thành, nhưng từ đó đến nay không có người dám động, cứ như vậy mà để trống suốt ba năm! Nói lại, Nam Yến quốc tiêu diệt Bắc quốc ba năm nay ngươi đã đi đâu rồi?”

Nam Yến quốc tiêu diệt Bắc quốc?

Tiêu diệt Bắc quốc?

Tiêu diệt?

Đột nhiên có ngàn cân mài sắc hung hăng mà khoan vào trong cơ thể của Tạ Thuần Quy, hoàn toàn không lưu tình mà mài mòn đầu và tứ chi của hắn, đau đến nổi giống như chịu cực hình, có vật gì đó ở trong nơi sâu thẳm của ký ức sâu xé nhiều lần, hệt như thật vậy.

Người đó trông thấy sắc mặt của Tạ Thuần Quy bỗng nhiên không đúng, tự biết đã nói ra những lời không nên nói, nhưng mà lại nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi… … haiz, ngươi đừng như vậy, cũng đã ba năm rồi, nhìn thoáng một chút, tùy rằng bây giờ là họ Án làm trời, nhưng mà không có thuế khóa nặng nề, không có tham quan ô lại ngang ngược, bá tánh chúng ta cũng ăn no mặc ấm trên tay còn có chút tiền dư dả, không phải cũng rất tốt sao? Tục ngữ nói rất đúng a, bá tánh đây ăn nó chính là thiên hạ, ngươi a, cũng đừng quá để ý… … ấy, ngươi đi đâu vậy?”

Người đó vẫn còn đang lảm nhảm, Tạ Thuần Quy đột nhiên vẫy ra hắn, một tay ôm lấy đầu, thân hình đong đong đưa đưa mà chạy đi rồi.

Tạ Thuần Quy không nghe thấy tiếng kêu la của người qua đường bên cạnh, không nhìn thấy ánh mắt dị dạng xung quanh, hắn lảo đảo xuyên qua con đường này, thêm một cái rẽ trái, một toà nhà bỗng chốc xuất hiện ở trước mắt.

Nhưng tòa nhà đó biển hiệu vỡ nát, đáng thương mà rơi vỡ trên mặt đất, hai con sư tử đá trước cửa không thấy bóng dáng, trên mặt đất tích đầy bụi bặm dày đặc, vừa bước chân lên đó liền in lên một đấu chân.

Tạ Thuần Quy không biết làm thế nào mà đứng ở trước cửa phủ đệ, dường như hít thở không ra hơi, lồng ngực truyền đến từng trận nhói đau, hắn từng bước từng bước đi lên trước, chầm chậm đưa tay đi đẩy ra cánh cửa đã đóng chặt ba năm.

Mùi vị của bụi bặm đập vào mặt, vào bên trong nữa, sân trước vốn sạch sẽ trước kia giờ đây cỏ dại mọc thành cụm, toàn là tường đá rơi vỡ, Tạ Thuần Quy đi vài bước, đột nhiên đá trúng một hòn đá, hòn đá lăn đi, lộ ra một vật bên dưới đó.

Vật đó bị cỏ dại che ở dưới, không nhìn tỉ mỉ thì khó mà phát hiện, Tạ Thuần Quy cúi người nhặt lên, phát hiện là một bức thiệp mời cũ kỹ ửng vàng, chữ trên tấm thiệp đã đã nhìn không rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra vài chữ trong đó: Vì chúc mừng Lý Vô Định… … đại tướng quân… …

Tạ Thuần Quy giống như là từ trong mộng đột nhiên bị dọa tỉnh vậy, cả con người mãnh liệt chống thẳng lưng, sau đó là chầm chậm ôm lấy đầu ngồi xổm người xuống, hai tay hắn hung hăng cấu lấy da đầu, sống chết mà cắn chặt môi, dường như sắp cắn ra máu.

Hắn tỉnh dậy rồi.

Hắn cũng nên tỉnh dậy rồi.

Hắn là Tạ Thuần Quy, cũng là con út Tạ gia, càng là tướng quân của Bắc quốc! Nhiệm vụ quân lệnh của hắn là chống địch hộ quốc!

Dường như lại quay về ba năm trước, cái đêm tuyết cao ca vận chuyển lương thực, phía trước là ánh lửa khói dày cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, đằng sau là xe bò lương thực chưa có kịp thời đưa đến.

Phó tướng trong thành quỳ rạp dưới đất, gào thét khóc lớn, mỗi chữ nói ra đều thấm đầy máu tưới, từng tiếng từng tiếng rơi vào trong lòng của Tạ Thuần Quy, sắc bén hơn so với bất kỳ con dao nào trên thế gian này, hắn nói: “Tạ tướng quân, Nhiếp Nhị phó tướng sống sờ bị Án Hà Thanh chặt đứt hai tay! Cắt đứt cổ họng! Tướng sĩ của hắn đột phá vòng vây liều chết trốn về báo cho chúng ta, Lý tướng quân bọn họ đi cướp lương thực, bị bao vậy trong doanh trại quân địch, người bị giam cầm, cuối cùng bị Án Hà Thanh một ngọn lửa toàn bộ đều thiêu chết rồi!! Toàn bộ đều a!!!”

Cái ngày phó tướng khóc lóc kể lể đó vẫn còn vang vọng rõ ràng ở bên tai, Tạ Thuần Quy ra sức mà cấu lấy chính mình, đem cánh tay cấu ra vết bầm đen tím rõ ràng, đây mới hơi hơi chế ngự được cảm xúc, hắn đứng dậy, một bước một bước hướng sảnh chính Tạ phủ đi tới, mỗi đi một bước, đều mang theo quyết tuyệt năm đó liều hết toàn bộ sức lực muốn đem Án Hà Thanh chém giết dưới ngựa, muốn đem Nam Yến quốc ngăn lại bên ngoài cương thổ.

Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn là chiến bại rồi, hắn chung quy cũng không thể bảo vệ Bắc quốc.

Tạ Thuần Quy chầm chậm bước vài sảnh chính của Tạ phủ, nơi đây đã biến thành linh đường, trên linh đường chỉnh chỉnh tề tề mà bày ở đó hai mươi mấy cái bài vị, sau linh đường, chất đầy quang tài đã đóng bụi.

Tạ Thuần Quy nghe thấy cái ngày mình lao ra chiến trường, mẫu thân mình đối với hắn nói: “Yêu nhi à, con có nhớ gia huấn Tạ gia?”

(*Yêu nhi <幺儿>: nghĩa là con út trong nhà)

Tạ Thuần Quy nói: “Mẫu thân người yên tâm, hài nhi ghi nhớ trong lòng.”

Mẫu thân gật gật đầu nói: “Tạ gia chúng ta, mấy đời trung lương, phụ thân con và ca ca con đều đã tử chiến trên sa trường, không hổ thẹn với lòng trung thành, con không thể để mất mặt họ.”

Tạ Thuần Quy nói: “Mẫu thân người yên tâm, quân địch nếu muốn đạp vào Bắc quốc, nhất định phải từ trên thi hài của con đạp qua.”

Mẫu thân sờ sờ tóc của hắn, dịu dàng nói: “Nếu như thật sự có ngày đó, đừng lo lắng, trên đường hoàng tuyền, sẽ không cô đơn đâu.”

Gần đến hoàng hôn, mây tàn như máu, Tạ Thuần Quy ở trước hai mươi mấy cái bài vị quỳ thẳng lưng xuống.

Trung ngôn của mẫu thân và lời nói bá tánh ăn no là thiên hạ của cái người hôm nay đan xen vào nhau, rõ ràng là hai lời nói khác nhau một trời một vực, nhưng lại không có một người là sai.

Tạ Thuần Quy nặng nặng mà đập đầu ba cái, vừa ngẩng mắt, vậy mà ở trên linh đường nhìn thấy bài vị của chình mình, hắn đứng dậy vuốt nhẹ chữ trên bài vị, lại vội vàng đi vào hậu đường.

Hai mươi mấy cổ quan tài chồng chất ngổng ngang ở hậu đường, cảnh tượng rợn người vô cùng, người thân trong quan tài sớm đã biến thành từng bộ từng bộ bạch cốt, Tạ Thuần Quy đi tìm từng cái một, cuối cùng cũng đã tìm thấy cổ quan tài khắc họ tên của mình, hắn dùng hết sức mở ra, thấy một cuốn gia huấn rách nát cũ kỹ yên tĩnh nằm trong đó.

Tạ Thuần Quy hay tay run rẩy cầm lên gia huấn, lật ra trang thứ nhất, trên đó chỉ viết một câu: Con cháu Tạ gia, cùng Bắc quốc sống chết cùng nhau!

Tạ Thuần Quy cuối cùng cũng nhịn không được xé tim nứt phổi mà khóc ra, hắn chầm chậm mà bò vào trong quan tài, ôm lấy tấm thiệp mời và gia huấn, co rút lại thân thế, dường như nghẹn ngào đến muốn nghẹt thở.

Có gió nhẹ xuyên qua phòng, tiếng thút thít thê lương ai thương lại vô lực.

Lúc bệ hạ tìm được hắn,Tạ Thuần Quy đang quỳ ở dưới đất, tay không nhổ cỏ dại, đôi mắt hắn đỏ ửng, đầu tóc bù xù, tay bị mặt đất sần sùi bên dưới cỏ dại cọ sát đến toàn là máu, nhưng vẫn không chịu ngừng lại.

Bệ hạ nửa quỳ bên cạnh hắn, nắm cổ tay hắn nói: “Thuần Quy…”

Hắn im lặng dừng lại.

Bệ hạ lại nhẹ tiếng nói: “Thuần Quy, chúng ta quay về thôi được không?”

Hắn liền hỏi: “Về đâu? Chúng ta có thể quay về đâu chứ?”

Bệ hạ đáp: “Về trong cung.”

Hắn lại hỏi: “Trong cung? Đó là nhà sao?”

Không phải, đó không phải là nhà của Tạ Thuần Quy, ngay cả đến thôn Đào Nguyên cũng không phải nhà của Tạ Thuần Quy.

Bắc quốc mới là nhà của Tạ Thuần Quy, nhưng mà Bắc quốc đã không còn tồn tại nữa.

Bệ hạ không đáp, có lẽ không biết nên đáp thế nào. Hắn tự mình làm chuyện của mình đem cọng cỏ dại cuối cùng nhổ xong, sau đó hướng linh đường cung cung kính kính mà khấu đầu ba cái, lại cuối thấp đầu xuống, khiến người khác nhìn không rõ biểu tình của hắn, hắn nói với bệ hạ: “Đi thôi… … quay… … về trong cung.”

Sau khi đưa hắn về, bệ hạ liền rời đi.

Hắn ở một mình, trong đầu vô vàn hình ảnh hiện lên, có lửa cháy xa trường, có tổ huấn Tạ gia, có vạn gia đăng hỏa phồn thịnh quý hỉ, có máu chảy thành sông, có nụ cười an tường của bách tính trên phố hôm nay, có huynh đệ ngã xuống lần lượt, có sự ân hận của bệ hạ, có sự nhẹ nhõm của bá tánh. Có cả… Ánh mắt kinh diễm kia của người đó…

Hắn chờ, thị nữ có bảo hắn quay về nhưng hắn về đâu được cơ chứ?

Trong tẩm cung, hắn ngồi ở bên cạnh bàn, một cây nên sắp cháy hết đang nhỏ sáp, sáp nến đông lại ở trên giá cắm, méo mó đáng sợ.

“Thuần Quy.” Bệ hạ nhẹ nhàng gọi.

Tạ Thuần Quy xoay đầu qua, đôi mắt đỏ như máu, dường như là đã khóc lớn một trận, hắn nhìn bệ hạ, từng bước từng bước hướng hắn đi tới, mỗi một bước đều giống như đang đạp lên một thứ gì đó, bước chân hơi run.

“Ngươi làm sao vậy?” bệ hạ vài bước đi lên phía trước, cùng hắn chỉ còn cách nhau một bước.

Hắn thấy người của bệ hạ cau mày nhìn hắn.

“Ta… …” Tạ Thuần Quy cúi đầu giọng nói khàn khà. Hắn biết hắn phải làm vậy nhưng cho cùng hắn không biết mình có làm đúng hay không. Nghĩ tới ánh mắt bệ hạ mỗi lần nghe tới hai từ “Bắc Quốc” hắn cảm thấy người hình như còn đau khổ hơn hắn vạn lần. Bệ hạ là bệ hạ của Bắc Quốc, không bảo vệ được cố hương ngài sống đến giờ đau khổ đến nhường nào? Nhưng mà từ nhỏ hắn đã được dạy cùng vinh nhục sống còn với Bắc Quốc, nhớ tới ánh mắt kia của mẫu thân, nhớ tới lời Lý Vô Định chưa kịp nói với hắn… Nếu lúc đó hắn giết Án Hà Thanh, nếu lúc đó khi vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Án Hà Thanh hắn liền ra tay giết y thì mọi chuyện có thành ra như vậy không? Bắc Quốc có thể không bị tiêu diệt? Lý Vô Định có thể không chết không? Tạ Thuần Quy bỗng nhiên từ trong ngực rút ra một cây dao găm sau đó nhào đến Tiêu Dư An!

Hắn không hại bệ hạ, ngài đã khổ sở lắm rồi, ngài lớn ở nơi này, cung điện của Bắc Quốc, vậy mà bây giờ trở về lại là cung điện của Nam Yến. Hắn phải làm chuyện trước kia thiếu, hắn muốn, là mạng người kia.

Hắn làm một động tác giả một cái xoay người, chặt chẽ mà nắm lấy dao găm, cứ như vậy đột nhiên không mang theo nửa điểm do dự mà đâm vào phần bụng của người kia đang lên trước kéo bệ hạ, lại bất ngờ rút ra, sau đó lại đâm vào lần nữa!

Bên ngoài cửa sổ cuồng phong bất chợt nổi dậy, dường như muốn đem cái cây nhỏ yếu đuối trong sân vườn nhổ cả rể lên!

Hắn gọi: “Hoàng thượng.”

Hắn không hối hận ngày hôm nay, hắn không hối hận khi làm điều này. Nhưng nhìn bệ hạ cố gắng cầm máu cho người kia, hắn liền sinh ra tâm hận ngài. Bệ hạ đau khổ hắn thấy, ngài sống khổ sở hắn biết, ngài không sai, Lý Vô Định cố tình thả Án Hà Thanh cũng không sai, Án Hà Thanh trả nợ nước không sai, nhưng hắn thật sự hận! Nếu bệ hạ quả quyết giết luôn Án Hà Thanh! Nếu Lý Vô Định dứt khoát truy đuổi Án Hà Thanh! Nếu ngay khi nhìn thấy ánh mắt khác thường ngày đó của Án Hà Thanh hắn liền ra tay giết y! Nếu hắn đi nhanh thêm một chút! Nếu hắn mạnh mẽ hơn một chút! Nếu hắn… Nếu hắn… Chuyện bây giờ có phải sẽ không sảy ra không? Hắn nhớ Lý Vô Định rồi.

Hai mắt hắn đỏ như máu, sống chết nắm chặt cổ áo bệ hạ: “Hoàng thượng, người đang làm cái gì vậy? Người không nhớ rồi sao? Chính là hắn đã giết các tướng sĩ của Bắc quốc, chính là hắn đã làm vong quốc gia của chúng ta, người không phải nên hận hắn sao? Người tại sao không hận hắn a? Hoàng thượng người còn nhớ chính mình họ Châu tên Dục không! Người là hoàng thượng của chúng ta a! Người là hoàng thượng của Bắc quốc a!”

Cũng là hoàng thượng của hắn! Của Lý Vô Định!

Bệ hạ không đáp lại câu nào, người không ngừng mà lắc đầu, không ngừng mà lẩm bẩm xin lỗi, từng tiếng từng tiếng, giống như một tội nhân tội ác tày trời, giờ đây cuối cùng cũng phải chịu hình phạt đáng có, chỉ còn thừa lại sự hối hận vô tận và nghiệp chướng không một ai tha thứ.

“Đủ rồi! Hoàng thượng người tại sao phải cứ luôn xin lỗi suốt a! Tại sao a?” Tạ Thuần Quy gào thét, nhưng lại lần nữa không có được đáp án.

Trong thâm tâm hắn cũng biết, người là muốn như Lý Vô Định nói: “Hộ quốc, hộ huynh đệ, hộ tốt bản thân.”

Nhưng người hộ quốc bại, hộ huynh đệ bại, nên người chả còn muốn hộ tốt bản thân. Như hắn vậy, quốc tiêu, huynh đệ diệt, bản thân làm sao hộ tốt? Hắn biết người chịu đau khổ còn nhiều hơn hắn, hắn biết người muốn đến với người kia không dễ dàng, hắn hận người cũng hận người kia. Người kia làm y tự tẫn tiêu vong! Hắn hận người kia. Cũng tự hận mình. Hận mình quá do dự. Hận mình quá yếu mềm. Hận mình không đủ bản lĩnh.

Bên ngoài tẩm cung truyền đến âm thanh phá cửa và tiếng bước chân ngựa gấp rút, còn có tiếng gọi của Tiết Nghiêm, xem ra tướng sĩ hộ giá đã nhanh chóng đến đây.

Hắn đoán được kết cục này. Sắc mặt hắn bình thản, thôi thì đi gặp y đi. Lâu như vậy y còn chờ hắn hay đã đi rồi?

Lúc chuẩn bị xông ra hắn nghe bệ hạ nói: “Đừng đi, sẽ chết đó!!! Tạ Thuần Quy chạy đi, có thể chạy được, khẳng định có thể chạy được, về thôn Đào Nguyên đi, quay về đi.”

Bệ hạ muốn hộ hắn. Hắn biết. Nhưng… Không thể quay đầu nữa bệ hạ à. Hiện giờ hắn chạy, bệ hạ chắc chắn không thoát tội, hắn ra ngoài, có thể bớt đi tội cho người chăng? Hắn cũng có thể gặp được y nữa.

“Hoàng thượng, đã không thể quay về nữa rồi.” Tạ Thuần Quy lắc lắc đầu, đem tay từ từ rút về, ngữ khí của hắn rõ ràng bình tĩnh như vậy nhưng lại hiện lên tàn nhẫn như vậy, hắn nói: “Hoàng thượng, con cháu Tạ gia chỉ có hai kết cục, hoặc là sống đến cuối đời ở trong thành thế Bắc quốc, hoặc là chết chiến trên sa trường, ba năm trước không thể cùng các huynh đệ đi cùng nhau, giờ đây, ta nên đi bắt kịp bọn họ rồi.”

Nói xong, hắn liền không chùn bước vung lên dao găm xông ra ngoài, quyết tuyệt đến khiến người khác rùng mình.

Lý Vô Định, ngươi vẫn là chờ ta đúng không?

---

Hắn hình như thấy y rồi. Thấy y rồi!

“Đợi ta! Đợi ta với! Đợi ta một chút! Lý Vô Định! Đợi ta!”.

Người đó chầm chậm quay người qua, ngũ quan đoan chính, nụ cười có chút ngớ ngẩn, hắn đỡ lấy Tạ Thuần Quy chạy đến bước chân nghiêng ngã, cười một tiếng nói: “Đang đợi đây, yên tâm đi, từ trước đến này đều đang đợi.”

Hốc mắt Tạ Thuần Quy dần dần đỏ lên, Tạ tiểu tướng quân ở trên sa trường tung hoành không sợ hãi trên mặt vậy mà lội ra một chút uất ức, hắn khóc thút thít nói: “Lý tướng quân, ta… … ta không có bảo vệ tốt Bắc quốc… … ta không cứu được các huynh đệ… Ta… Ta…”

Lý tướng quân đưa tay sờ tóc của hắn: “Ngươi a, mới có mấy tuổi, ngày nào cũng một bộ dạng người lớn, nhất định phải gánh gánh nặng lên lưng mình, tám mươi tuổi rồi mới trở lại tìm ta không tốt sao? Gấp cái gì chứ, ta không phải luôn đợi ngươi suốt sao? Được rồi, không khóc nữa, các huynh đệ đều đang đợi ở phía trước, không thể để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, bộ dạng này của ngươi, ta biết là đủ rồi.”

Tạ Thuần Quy lau sạch nước mắt, gật đầu lia lịa: “Ừm.”

Không thể nói rồi… Nhưng cũng không sao, không sao. Hắn ở cạnh y, ở cạnh y… Được rồi.

Lý Vô Định cười rồi sờ loạn tóc của hắn, rồi nói một câu đợi chút, sau đó quay người qua, nhìn qua phía sau.

Phía sau, chỉ có bệ hạ.

Bệ hạ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… …”

Lý Vô Định lắc lắc đầu, cười nói: “Hoàng thượng à, đôi khi còn sống trái lại càng đau khổ, người thật sự cảm thấy, một đời cũng phải sống trong sự khiển trách lương tâm vì phản quốc so với hy sinh cho tổ quốc sẽ tốt hơn sao? Càng huống chi, trước đó người trừ khử gian thần vì bá tánh đều nhìn vào trong còn mắt của chúng tôi, bảo vệ minh quân, canh giữ xã tắc, là con đường mà các huynh đệ tự mình chọn lựa, người đang tự trách cái gì chứ?”

Lý Vô Định nói xong, chắp đấm đối với Tiêu Dư An hành lễ theo nghi thức quân đội, rồi quay người cùng Tạ Thuần Quy cùng nhau sánh vai rời đi, hai người dần dần biến mất trong sương trắng ở nơi xa.

Hắn chung quy vẫn buông không xuống, buông không ra, buông không qua.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao bệ hạ lại có thể vượt qua mọi thứ ở bên người kia. Cũng hiểu vì sao ngày đó bệ hạ lại để người kia rời đi. Cũng hiểu vì sao người kia chấp nhất như vậy… Dường như lúc này mọi oán hận đều tiêu tan.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play