Trong đầu Vũ Huyền hiện lên cảnh tượng Triệu Tuấn Hào. bình thản kể chuyện, mình thì vui vẻ bật cười, đẹp đế như thế...

Chỉ tiếc là kinh đô rộng lớn, không biết còn có thể gặp lại người đàn ông đó không...

Nàng ta bất giác cau mày, mím môi, ai cũng có thể nhận ra lúc này nàng ta không vui.

“Đừng đọc nữa”.

Hồng lư tự khanh đanh mặt, hét lên với Trương Mộc Châu đang hào hứng đọc thơ trên bục.

Trương Mộc Châu hậm hực, không biết mình không đúng chỗ nào, nhưng gã vẫn cúi đầu rồi đi xuống.

“Haizz”.

Quần thần thở dài, rõ ràng là có phản ứng tốt, sao đột nhiên lại như thế chứ...

“Người tiếp theo, con trai của Thị lang Binh bộ, Trần Chí Quốc”.

“Cộc cộc cộc...”

Trần Chí Quốc mạnh mẽ bước lên bục cao, gã có thân hình lực lưỡng, cơ bắp săn chắc.

Nước Bái Nguyệt giáp với đám man rợ ở phía Tây Bắc, trong lãnh thổ lúc nào cũng có những cơn gió hung hãn, sao có thể thích đám tiểu sinh yếu ớt các ngươi được...

Gã khinh thường nhìn đám thanh niên đó, sau đó chắp tay với Vũ Huyền - công chúa nước Bái Nguyệt, giọng nói vang dội:

“Ta là Trần Chí Quốc, có một tuyệt kỹ, hôm nay sẽ thể hiện cho công chúa điện hạ xem”.

Tuyệt kỹ?

Quần thần đều nhìn sang Trần Chí Quốc.

Nữ đế nhướng mày, có linh tính không lành.

“Ha!”

Trần Chí Quốc hét lên, nhanh chóng thi triển một bộ quyền, sau đó cơ thể đứng tấn, năm ngón tay của hai tay đẩy về phía trước:

“Ha!"

Hự...

Quần áo trên người gã nổ tung thành từng mảnh bay trên trời, lộ ra cơ bắp rắn chắc và đầy đặn, sau đó gương mặt gã lộ ra vẻ tự tin, khinh thường nhìn mọi người.

Quần thần:? Ta là ai, ta đang ở đâu vậy... Hồng lư tự khanh sửng sốt.

Hiên Viên Bình đỡ trán, mấp máy môi, bất lực chửi thề, nàng ta tức giận nói:

“Kéo xuống, người tiếp theo! “Người tiếp theo, Lý Thần Thông của Phù Bảo Lang”.

Hồng lư tự khanh cảm nhận được cơn giận của Hoàng thượng, vội vàng nói.

Một canh giờ trôi qua.

Từng tài năng trẻ lên bục thể hiện tài năng của mình, nhưng từ đầu đến cuối công chúa nước Bái Nguyệt chưa từng nở một nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng như băng, như thể trên đời không có gì vật gì có thể khiến nàng ta tập trung chú ý.

Lễ nào không có một người nào có thể làm cho công chúa cười được sao? Quần thần thở dài, từng tài năng trẻ cứ thế thất bại, họ đã không nhìn thấy được hy vọng gì nữa rồi.

Bầu không khí trong đại điện lầu lầu Bình Khang ngày càng nặng nề.

Hiên Viên Bình cau chặt mày, nếu vẫn cứ thế thì sẽ cực kỳ bất lợi với Đại Hạ.

“Một đám vô dụng”.

Lại có thêm một tài năng trẻ khác xuống khỏi bục cao, nàng ta ngày càng lo lằng, nàng ta trở nên cáu kỉnh.

Nếu Triệu Tuấn Hào ở đây thì tốt rồi, hắn làm gì cũng có trật tự và bình tĩnh...

Hả? Triệu Tuấn Hào?

Đúng rồi, hình như hắn và Độc Cô Nhã Băng, Liễu Mị Nhi có quan hệ khá tốt, hắn lại hiểu về phụ nữ...

Đôi mắt Hiên Viên Bình lóe sáng, nàng ta hơi nghiêng đầu dặn dò Thái giám đăng sau: “Đi gọi Triệu Tuấn Hào đến đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play