Triệu Tuấn Hào cũng cười hùa, hai người

kề vai sát rạt hắn lại đ ĩnh đạc mà nói mấy chuyện hài th ô tục, một già một trẻ cười ngả nghiêng.

Khách khứa ngồi dưới đều ngờ ngợ, ngạc nhiên nhìn về phía hai người ngồi trên.

“Gia chủ gia tộc Độc Cô vậy mà lại chuyện trò vui vẻ với Triệu công công như thế, xem ra là thực sự coi hắn là người một nhà rồi…”

“Bản lĩnh của Triệu Tuấn Hào này không đơn giản, về sau cần phải chú ý kỹ người này…”

Các khách tiệc đều âm thầm bàn tán, sau đó ai nâỳ lại uống rượu mua vui.

Hồng lư tự khanh nằm sõng soài dưới đất, mùi rượu nồng nặc khắp người, mặt đỏ tai hồng nấc một cái, một tiểu lại ngồi bên cạnh lộ rõ vẻ nôn nóng, cứ lay gọi ông ta mãi mà bị ông ta ngó lơ.

Mãi đến khi tiểu lại nói nhỏ vài câu bên tai thì ông ta mới mở trừng mắt ra, đứng bật dậy, rảo bước đi về phía Triệu Tuấn Hào và Độc Cô Nhất Hạc đang “tình cảm thân thiết.”

“Hạc huynh, Hồng lư tự..”

Trên người Hồng lư tự khanh vẫn còn ám mùi rượu, nhưng mặt mày tỉnh táo, đang định

mở miệng thì thấy Triệu Tuấn Hào ngồi bên cạnh liếc nhìn một cái, định nói lại thôi.

Độc Cô Nhất Hạc thoáng nhíu mày ánh mắt thoáng lướt qua Triệu Tuấn Hào ngồi bên cạnh, còn chưa mở miệng thì Triệu Tuấn Hào đã uống một chén rượu, lên tiếng trước:

“Aỉ da đại nhân, ta phải đỉ rồi, ta mới nhớ ra trong cung còn có chút việc!”

Phản ứng nhanh đây, khả năng quan sát cũng tốt, khó trách có thể trò chuyện vui vẻ với Độc Cô Nhất Hạc… Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư híp mắt, ông ta không hề say, đầu óc vẫn tỉnh táo.

“Bản quan không tiễn ngươi nữa.” Đôi mắt Độc Cô Nhất Hạc sáng rỡ.

“Bộp bộp…” Triệu Tuấn Hào vỗ ngực, trong ngực là lá thư của Độc Cô Nhất Hạc, hắn thân thiết cười nói: “Yên tâm yên tâm.”

Độc Cô Nhất Hạc gật đầu, nói chuyện với người thông minh có cái hay là không cần ông ta phải nói quá nhiều.

Triệu Tuấn Hào chắp tay, bước chân hơi loạng choạng vì say rượu, hắn rời khỏi ghế, nhảy cóc xuống, lướt qua từng hàng khách khứa.

“Triệu công công, sao đi vội thế…”

“Tối nay bản quan mở tiệc, Triệu công công có nể mặt không?”

“Trong nhà bản quan có một vật quý, Triệu công công qua xem sao…?”

Các khách khứa đang mua vui nhìn thấy Triệu Tuấn Hào sắp sửa rời đi thì vội vàng nói lời ngon ý ngọt, muốn kết giao với Triệu Tuấn Hào.

Triệu Tuấn Hào chắp tay, nói liến thoắng “Xin hẹn ngày khác”, “Xỉn hẹn ngày khác” rồi đi ra ngoài cổng lớn dưới sự nâng đỡ của người hầu phủ Độc Cô, lên xe ngựa.

Xe ngựa lên đường, Triệu Tuấn Hào gục đầu, như đang ngủ say vì ngấm rượu, ngựa cất vó chạy, tiếng phu xe giục ngựa và tiếng quất roi vang lên không ngừng.

Chờ cách Độc Cô phủ chưa đến một con phố, Triệu Tuấn Hào đang vùi đầu nhắm mắt bỗng nhiên mở bừng mắt, trong mắt không có chút mê man nào, hắn chậm rãi lần vào lồ ng ngực, lúc rút tay ra thì lá thư của Độc Cô Nhất Hạc đã bị hắn mở ra.

Hắn lướt qua từng câu từng chữ, nỗi lòng thấp thỏm, dần dần dấy lên sóng to gió lớn.

Đại điện tiệc rượu trong phủ Độc Cô

Các khách khứa chìm vào trong tiếng đàn sáo, thích thú uống rượu, kẻ bị say ngất được dìu ra khỏi đại điện liên tục, đưa đến phòng dành cho khách.

Người trong đại điện cũng càng ngày cũng ít.

Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư là một trung niên có khuôn mặt gầy gò, đôi mắt ông ta sâu thẳm, khóe mắt hơi xéo, cười trông hiền lành dễ gần, không cười thì lại lạnh lùng như mắt sói.

“Hạc huynh, huynh định chờ đến khỉ nào?”

Giọng ông ta lạnh băng, mặt mày tức giận, không hề có vẻ say xỉn như vừa rồi.

Độc Cô Nhất Hạc nhấc chén rượu kính ông ta một cái, tự mình uống một hơi cạn sạch, nhếch miệng cười gắn: “Sao thế?”

“Nước Bái Nguyệt ở Tây Vực, vào kinh tiến cống” mặt Hồng lư tự khanh hằm hằm.

“ồ? Chưa đến lượt bọn họ tiến cống nhỉ?” Ánh mắt Độc Cô Nhất Hạc lập loè.

Hồng lư tự khanh thưởng thức chén sứ

thanh ngọc trong tay:

“Hạc huynh, ta không tin huynh không nhìn ra, đây là dò thám…

Triệu Trường Nguyên ở Bắc Cảnh bị bệnh, đám mọi rợ phương Bắc ngo ngoe rục rịch, dị tộc Lâu Lan ở Nam Cảnh cũng nhiều lần muốn vượt qua biên sang tranh chấp với quân Trấn Nam của Đại Hạ.

Hiện giờ, Tây Vực lại có thêm một nước Bái Nguyệt, tiến cống ư?

Hừ, lúc này bọn chúng tiến cống cái gì chứ?

Lại còn muốn dâng đàn bà, nói hòa thân gì đó?

Hồ Cơ Tây Vực tuyệt sắc, aỉ mà không biết?

Năm đó tiên đế…”

“Lý Trầm Hư!” Độc Cô Nhất Hạc đột nhiên lớn giọng.

Lý Trầm Hư giật mình, vừa rồi suýt chút nữa là nói dại… ông ta hùng hổ rót một chén rượu:

“Ta đi trước, có công chúa đến, ta làm Hồng lư tự khanh phải đi chiêu đãi…”

Dứt lời, ông ta phất tay áo, bước đi vèo vèo ra khỏi đại điện.

Độc Cô Nhất Hạc thở hắt ra một hơi, có một số chuyện quá sâu xa, thời gian cũng đã qua lâu, ông ta không muốn nhắc tới.

Ông ta chậm rãi dựa lên ghế, khách khứa tiệc tùng trong đại điện đã vơi đi không ít, dần dần trở nên hiu quạnh, chỉ còn lại không gian lộn xộn, ánh mắt ông ta sâu thẳm, nhìn chằm chằm ra ngoài điện, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng biết qua bao lâu, một ông lão râu tóc bạc phơ chậm rãi đi ra từ sau bình phong, chính là ông ta quản gia A Phúc, ông ta khom mình hành lễ:

“Lão qia, mọi chuvện đã làm ổn thỏa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play