“Không có gì..."

Tân Thế Vỹ läc đầu, anh không muốn dây dưa thêm nên định bỏ đi.

“Định chuồn à? Đâu có dễ thế, đứng lại cho tôi!”

Chu Đồng bước nhanh tới gần Tân Thế Vỹ, sau đó giơ bàn tay trắng nõn về phía vai anh. Ông lão thấy thế thì cau mày, nhưng không nói gì. Thật ra ông ấy cũng không ưa Tần Thế Vỹ, cậu bạn này quá ngông cuồng, để Đồng Đồng dạy câu ta một bài học cũng được, không sau này cậu ta còn gây hoạ nhiều. Nhưng khi bàn tay của Đồng Đồng chạm vào vai của Tân Thế Vỹ thì cô ấy lại kêu lên: “ÁI”

Ngay sau đó có một luồng sức mạnh cực lớn truyền tới khiến cổ tay cô ấy đau nhói và buộc phải lùi lại: “Anh dám đánh lén tôi?”, Chu Đồng tức giận mảng.

“Đồng Đồng, lùi lại!”, ông lão biến sắc mặt rồi vội vàng bước tới chắp tay: “Mong cậu thứ cho tôi dạy cháu không nghiêm, con bé dám xúc phạm cậu, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.

Chu Đồng không phát hiện ra nhưng ông lão thì biết rõ ban nãy Tân Thế Vỹ đã dùng ám kình để phản công nên mới có thể dễ dàng đánh bại Chu Đồng.

“Ông ơi...”

Chu Đồng thấy rất ngạc nhiên, ông mình là người có thân thế, đến thị trưởng thành phố gặp còn phải giữ ý mà sao giờ lại xin lỗi người khác?

“Trật tự!”, ông lão cất giọng mắng, Chu Đồng lập tức im bặt, vì cuối cùng cô ấy cũng nhận ra người thanh niên mà mình coi thường này không đơn giản.

“Không sao, chỉ cần cô ấy đừng tuỳ tiện ra tay với tôi là được".

Tần Thế Vỹ xua tay rồi hỏi ngược lại: “Ông ơi, tôi thấy ông vừa tập bài Long Quyền, ông từng ở trong quân đội ạ?”

“Ừm, đúng rồi, nhưng tôi đã ra quân hơn 20 năm rồi”. Ông lão nói tiếp: “Bài quyền này là cháu trai tôi dạy cho từ một năm trước, nhưng không tài nào lĩnh ngộ được sự tinh

tuý của nó. À, cậu cũng từng luyện bài này à?”

Nào chỉ luyện!

Tân Thế Vỹ cười nói: “Vâng, tôi cũng từng luyện. Giờ tôi sẽ tập một lượt, ông bảo cháu gái ông quay lại rồi về xem thật kỹ, chắc chắn sẽ có giúp ích cho ông”.

Dứt lời, Tân Thế Vỹ lập tức thi triển bài quyền. Chu Đồng ở một bên vội lấy điện thoại ra quay với vẻ đầy nghi vấn. Nhưng loáng cái, cô ấy đã thấy bài quyền mà Tần Thế Vỹ luyện trông tinh xảo hơn ông mình nhiều.

“Đây mới là Long Quyền thật sự!”, ông lão sáng mắt lên, còn Chu Đồng thấy rất ly kỳ và phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai bài. Ví dụ, quyền thứ ba và thứ tư lực giảm đến hai phần, tuy vậy nhưng lúc xuất quyền vẫn có thể tránh được các tổn thương ở đốt ngón tay và bùng phát được uy lực mạnh hơn. Ông lão càng xem thì càng chấn động không thôi, hai phút sau, Tân Thế Vỹ đã về thế ban đầu rồi bước tới nói: “Tôi đã tập xong, ông về xem rồi cảm nhận, chắc chẳn sẽ có tiến bộ”.

“Vâng!”

Ông lão nói với vẻ kích động: “Cậu bạn, không biết cậu tên gì? Nhất định tôi sẽ cảm ơn vì cậu đã chỉ dạy cho tôi”.

“Không cần đâu, tôi thấy ông cũng là nhà binh nên chỉ dẫn chút thôi, xin phép!”

Tân Thế Vỹ xua tay rồi bỏ đi. “Ơ..”, ông lão nhìn theo nhưng không dám cản bước anh.

“Ông ơi, ông đừng lo. Cháu đã chụp ảnh anh ta lại rồi, khi nào về mình sẽ cho người đi điều tra”, Chu Đồng nói.

“Ừ, tra xong nhớ báo ông ngay. Cậu ấy còn trẻ nhưng biết xuất ám kình, có thể coi là thiên tài võ thuật, chúng ta nhất định phải tìm cách kết giao”.

Ông lão nói một cách nghiêm túc, Chu Đồng thấy ngạc nhiên, vì ông mình là người có máu mặt ở thành phố vậy mà lại chủ động kết bạn với người khác ư? Hơn nữa, người này còn là một chàng trai trẻ tuổi ngang mình.

Tân Thế Vỹ thong thả bước đi, tâm trạng vốn đang u ám của anh cũng bớt đi phần nào qua cuộc gặp gỡ ban nãy. Lúc này, anh đã đến câu lạc bộ cao cấp Uy Long, buổi tối nơi này mới mở cửa, còn ban ngày thì là nơi làm việc của Lôi Hổ.

“Đứng lại, anh tìm ai?”

Tân Thế Vỹ vừa bước tới gần thì đã bị mấy người bảo vệ cản lại, anh nói: “Tôi tìm Lôi Hổ, bảo hẳn ra đây gặp tôi”.

“Tìm anh Hổ ư?” “Còn bảo anh Hổ ra gặp sao?” “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

Mấy người bảo vệ quan sát Tân Thế Vỹ, thấy anh rất xoàng, lại mặc đồ rẻ tiền nên bật cười phá lên: “Oät con, đây không phải nơi mày có thể tới đâu, mau biến đi!”

Đội trưởng đội bảo vệ ngừng cười đầu tiên, sau đó giơ tay ra đẩy Tân Thế Vỹ. Một lực mạnh truyền tới khiến hắn ta lùi lại ngay.

“Tôi không muốn ra tay với mấy người, bảo Lôi Hổ ra đây!”, Tân Thế Vỹ nói tiếp. “Hả? Thăng này đến gây sự à? Chết đi!”

Cuối cùng thì đội trưởng đội bảo vệ đã thấy có gì đó sai sai nên lập tức lạnh mặt rồi rút một cái ống tuýp ở sau lưng ra, sau đó đập vào đầu Tần Thế Vỹ. Anh nhíu mày, ban nấy mình đã nương tay rồi mà tên này vẫn xuống tay mạnh như vậy, nếu cái ống này mà đập trúng vào đầu người bình thường thì thăng thiên là cái chắc.

Bụp!

Tân Thế Vỹ không nhân nhượng nữa mà đạp một cú thật mạnh, anh ra đòn sau nhưng cả người tên kia đã bay ra xa rồi đập mạnh vào tường, sau đó ngã xuống đất. Người hắn ta vừa chạm đất thì đã mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi.

'Ôi....”

Những tên khác cũng định ra tay nhưng thấy thế xong thì đều lùi lại, Tân Thế Vỹ bước lên trước rồi nhanh chóng đi vào trong câu lạc bộ. Anh liếc nhìn đại sảnh sáng choang rồi cất giọng gọi: “Lôi Hổ, tôi biết anh ở trong này, mau ra đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play