Mười phút sau, bên ngoài toà nhà của hội võ thuật đã đông kín sinh viên.

“Haizz, đóng cửa mất còn định tận mắt chiêm ngưỡng học bá siêu cấp của ba năm trước và hội trưởng của hội võ thuật trường minh đấu một trận, hai tỉnh anh đấy”.

“Hai tinh anh? Đùa nhau à! Đây là tàn sát đơn phương thì có, nước cống như Tân Thế Vỹ thì sao so được với nước sông như Diệp Quân Dân?”

“Tôi biết thế nên mới muốn xem, để coi tên học bá siêu cấp của ba năm trước ra tù rồi thì giờ có bị hội trưởngg Diệp nhà mình đánh cho lăn lê bò toài không”.

“Ha ha, cũng có lý. Cái thứ tù tội, rác rưởi ấy cần bị †ẩn cho một trận, để anh ta sau này không dám bước chân tới trường mình nữa”.

Lúc này cũng đang có không ít sinh viên đứng vây quanh sàn đấu rộng lớn trong hội võ thuật.

“Anh Lưu, lát nữa anh sẽ được tận mắt thấy Tân Thế Vỹ bị Diệp Quân Dân đánh cho quỳ xuống xin tha”, Phương Nhan vừa cầm túi đá chườm mặt cho Lưu Khoa, vừa bực tức nói.

Đúng vậy, bây giờ cô ta cũng rất hận Tần Thế Vỹ. Lưu Khoa đã là chồng sắp cưới của cô ta mà Tần Thế Vỹ vẫn dám ra tay đánh hắn, sao cô ta có thể nhịn được đây?

“Nó quỳ xuống Diệp Quân Dân tha thì sao? Anh vừa gửi tin nhắn gọi người đến rồi, chờ nó ra khỏi trường một cái là anh sẽ cho nó quỳ xuống xin anh tiếp luôn. Đồng thời, anh còn phải phế tứ chỉ của nó, để nửa đời còn lại nó không thể đứng dậy được nữa!”

Lưu Khoa nghiến răng nói, nghe thấy thế, Phương Nhan không hề tức giận, trái lại còn tán đồng: “Đúng vậy, với cái loại hung tàn đó thì không có tư cách đứng nữa, nên để anh ta nằm nốt quãng đời còn lại trên giường, tránh gây hoạ cho người khác”.

Ởmột phía khác, Trần Văn Bân chợt đi tới cạnh Tân 'Thế Vỹ rồi kéo anh lại mà lo lắng nói: “Cậu Tần, đích thân tôi vừa đi nghe ngóng được tin, Diệp Quân Dân này có thực lực rất mạnh, từng một mình đánh bại 20 hội viên của hội võ thuật. Hay cậu đừng đấu với cậu ta nữa?”

Tân Thế Vỹ lắc đầu rồi cười nói: “Ông Trần, ông nghĩ tôi có thể tự quyết chuyện này được à?”

“Hay để tôi gọi báo cho sếp Chu, nếu ông ấy ra mặt thì khéo lại giải quyết được đó”.

“Không cần đâu, chút việc vặt thôi mà, không cần phải làm vậy”.

“Chuyện vặt ư?”

Trần Văn Bân trợn mắt, Tân Thế Vỹ có biết người ta có thể một chấp hai mươi không? Giờ mà tỉ thí thật thì anh sẽ bị đánh cho tơi bời khói lửa đó.

“Tần Thế Vỹ, chuẩn bị xong chưa?”

Trần Văn Vân còn định nói tiếp, nhưng Diệp Quân Dân ở phía bên kia sàn đấu đã lên tiếng: “Nếu xong rồi thì lên sàn thôi”.

“Diệp Quân Dân, tôi có lời muốn nói với cậu”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ võ sư màu trắng đi tới. Người này Tân Thế Vỹ cũng đã từng gặp, ông ấy chính là thầy dạy thể dục của trường, đồng thời cũng dạy võ ở hội võ thuật này. Nhưng 'Tân Thế Vỹ không thân với ông ấy, thậm chí còn quên tên của người ta rồi.

“Thầy Hàn, có chuyện gì vậy?”, Diệp Quân Dân hỏi.

“Tôi nghĩ tốt nhất cậu không nên tỉ thí với Tân Thế Vỹ, vì cậu ta không có tư cách giao thủ với cậu. Hơn nữa, chuyện hôm nay cậu đánh nhau với cậu ta mà truyền ra ngoài thì khéo người khác còn bảo trường đại học Giang Hải chúng ta bắt nạt người khác, đã thế còn là một kẻ tù tội. Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta đấy".

Thầy Hàn liếc nhìn Tân Thế Vỹ rồi nói. Nghe thấy vậy, hàng trăm sinh viên đang có mặt ở đây đều gật gù tán thành, thậm có không ít người còn gào lên: “Đúng đó, Tân Thế Vỹ không có tư cách tỉ thí với hội trưởng”.

“Tân Thế Vỹ, nếu còn chút liêm sỉ thì tự động biến khỏi đây và thề không bao giờ quay lại nữa đi”.

“Ra tù vào tội mà vẫn còn mặt mũi đến trường, không sợ mất mặt hay gì?”

Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Tân Thế Vỹ nhìn về phía thầy Hàn rồi nhíu mày. Bây giờ, cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, ngày xưa vì bận học nên anh rất ít khi tham gia tiết thể dục của thầy Hàn này, cũng vì thế mà bị ông ta điểm danh mấy lần. Nhưng do thành tích học tập của anh quá tốt nên trường học không truy cứu. Bây giờ xem ra đến nay ông ta vẫn ghim thù với anh, thậm chí còn mặc kệ thân phận giáo viên của mình rồi ngang nhiên gọi anh là một kẻ tù tội.

Cộp!

Tân Thế Vỹ cất bước nhẹ như mây rồi bước lên sàn đấu cao một mét rưỡi.

“Thân thủ khá đấy..”, Diệp Quân Dân nói, mọi người ở đây cũng lập tức quay sang nhìn Tần Thế Vỹ.

“Thưa thầy Hàn cùng các bạn sinh viên, vốn tôi không định giải thích đâu, nhưng tôi thấy tôi càng làm vậy thì mọi người càng hiểu lầm nên giờ tôi phải nói. Ba năm trước, chuyện tôi say rượu đâm chết người rất phức. tạp, nhưng có một điều tôi có thể cam đoan với mọi người là tôi chưa từng ngồi tù một ngày nào!”

Tân Thế Vỹ nhìn quanh mọi người một lượt, sau đó lần đầu tiên công khai giải thích trước đám đông.

“Vẽ chuyện, ba năm qua anh chưa ngồi tù ngày nào ư? Anh tưởng bọn tôi là lũ ngu à, rõ ràng anh đã đi tù ba năm còn gì”.

“Đúng thế, say rượu lái xe đâm chết người và còn bị xử án mà vẫn kêu không ngồi tù?”

“Này Tần Thế Vỹ, sau muốn nói dối thì nói sao cho. hợp lý hơn được không? Chứ nói vậy thì ai mà tin được?”

Song, các sinh viên bên dưới không một ai tin lời Tân Thế Vỹ cả. Thầy Hàn còn cười cợt: “Tân Thế Vỹ, dẫu sao. cậu cũng từng là học bá của trường ta, sao giờ đến nói dối mà cũng kém thế? Hay ngày xưa học nhiều quá nên hâm rồi?”

Tân Thế Vỹ thản nhiên nhìn ông ta rồi đáp: “Thầy Hàn, tuy thầy chỉ dạy thể dục nhưng dù sao cũng là một giáo viên, sao thầy có thể nói ra câu đó được nhỉ? Thầy thấy mình có xứng với cái danh nhà giáo không?”

Thầy Hàn giận tím mặt, cảm thấy ánh mắt các sinh viên nhìn mình đã có sự thay đổi nên tức quá hoá giận nói: “Sao mà tôi không xứng? Một kẻ tù tội như cậu thì lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không đi tù”, Tân Thế Vỹ lên tiếng.

Nói rồi, anh nhìn sang Phương Nhan rồi nói: “Phương Nhan, chuyện ba năm trước cô là người hiểu rõ hơn ai hết, cô hãy nói cho mọi người biết tại sao ba năm trước tôi lại bị bắt đi”.

Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía Phương Nhan, đến Lưu Khoa cũng phải nhíu mày: “Phương Nhan...”

“Anh Lưu, anh yên tâm!”

Phương Nhan nắm chặt tay Lưu Khoa, sau đó nhìn thẳng vào Tân Thế Vỹ rồi nói lớn: “Tân Thế Vỹ, đến giờ phút này mà anh cũng không thừa nhận mình đi tù à? Đúng, giờ tôi đang phát bực vì ba năm trước từng thích một kẻ dối trá như anh đây. Ba năm trước là Phương Nhan tôi mù!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play