“Thế Vỹ, con đừng buồn, thậm chí trước kia bố mẹ cũng thấy con không phù hợp với cô Phương Nhan này rồi. Nhưng khi ấy sợ con buồn nên bốn mẹ không ngăn cản con đến nhà người ta ở rể”.

Chờ Phương Nhan đi rồi, Trần Liên nhanh chóng an ủi con trai mình vì sợ anh bị đả kích.

“Mẹ, con không buồn đâu. Ba năm trước là con mù nên không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Giờ cô ta làm vậy thì con sáng mắt ra rồi”.

Tân Thế Vỹ cười nói: “Loại phụ nữ này không có tư cách bước chân vào nhà mình”.

Ba năm trước, tuy anh đến nhà họ Phương ở rể, nhưng Phương Nhan nói phải cử hành hôn lễ xong thì mới đi đăng ký kết hôn. Vì thế mà hai người chưa danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng, song anh không ngờ là mình bị nhà họ Ngọc bắt đi vì cô ta, thậm chí nhà anh xảy ra nhiều biến cố lớn, nhưng Phương Nhan lại thản nhiên đi lấy người khác. Lương tâm của cô ta đâu rồi? Đã thế còn tổ chức hôn lễ thế kỷ, vậy là không coi anh ra gì đúng không?

“Nếu cô muốn có một đám cưới thế kỷ thì... tôi sẽ cho cô được như ý nguyện, để đám cưới của cô gây chấn động thành phố này”.

Tân Thế Vỹ nhìn về phía Phương Nhan rời đi rồi lạnh lùng. nói.

“Con nghĩ thoáng được như vậy thì mẹ yên tâm rồi”, Trần Liên thấy con trai mình không buồn thì cũng thấy mừng.

“Mẹ, Tiểu Thảo đang ở trường mẫu giáo ạ?” Tân Thế Vỹ không bận tâm đ ến chuyện của Phương Nhan nữa, vì còn những một tuần nữa mới tới đám cưới. Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng chữa bệnh cho cháu gái và bố mình.

“Ừ, phải năm giờ chiều mới tan học, còn khoảng hơn hai tiếng nữa”.

Trần Liên nói tiếp: “Lát mẹ sẽ đi đón con bé, hay con đi cùng nhé? Nếu nhìn thấy con về thì chắc con bé sẽ vui lắm đấy".

“Vâng, lát con sẽ đi cùng mẹ”.

Tân Thế Vỹ gật đầu: “Mẹ ơi, giờ con phải ra ngoài một lát, đúng năm giờ con sẽ về đi đón Tiểu Thảo với mẹ”.

Thấy Tần Thế Vỹ định ra ngoài, Trần Liên vội ngăn anh lại: “Con chờ đã”.

Dứt lời, bà đi nhanh lên tầng rồi trở xuống, trên tay cầm mấy tờ tiền rồi đưa cho Tân Thế Vỹ: “Thế Vỹ, con mới ra tù nên chắc chản thiếu tiền, tiếc là bố mẹ bất tài nên trong nhà chẳng còn gì cả. Mẹ chỉ có 500 cho con thôi, cố tiêu sài tiết kiệm nhé”.

“Mẹ không cần cho con tiền đâu, con làm việc trong tù cũng được trả tiền mà”.

Tân Thế Vỹ thấy rất cảm động, sau đó nhanh chóng trả lại tiền cho mẹ mình.

“Thật không?”

“Thật chứ ạ, còn lừa mẹ làm gì?”

“Thế thì tốt!”

Trần Liên không ép anh nữa: “Thế Vỹ, tuy con đã phí mất ba năm nhưng dẫu sao cũng là một sinh viên nên chắc không khó để tìm được việc đâu. Con hãy nhanh tìm một công việc ổn định, như vậy thì bố mẹ mới an lòng”.

“Vâng, lát ra ngoài con sẽ tìm thử luôn xem có việc nào phù hợp không”.

Tân Thế Vỹ đồng ý ngay, sau khi rời khỏi nhà, anh đi mua một chiếc điện thoại và làm sim rồi gọi luôn cho mẹ mình để thông báo.

“Giờ phải xử lý vụ bên Lôi Hổ đã, như thế thì bố mẹ mình mới không còn phải lo lắng sợ sệt”.

Quyết định xong, Tân Thế Vỹ nhìn đường một lát rồi rế trái. Trước kia, Phương Nhan từng nói với anh Lôi Hổ là một trong các bá chủ xã hội đen ở Giang Hải, bình thường hay ở một câu lạc bộ cao cấp tên là Uy Long. Nơi đó cách đây chưa đến năm cây số, Tân Thế Vỹ định đi bộ đến đó, tiện thể quan sát xem nơi đây đã thay đổi ra sao. Giờ đang là buổi chiều nên thời tiết mát mẻ, trên đường không quá đông người, thậm chí trong công viên chỉ có vài người đang tập thái cực quyền hoặc tập thể dục.

“Ớ!"

Quả nhiên, khi anh nhìn về phía xa thì thấy có một ông lão đang tập thái cực quyền, bài quyền mà ông ấy tập chính là Long Quyền mà anh sáng tạo ra khi ở chiến bộ biên giới phía Bắc và về sau đã truyền khäp quân đội. Tân Thế Vỹ vừa quan sát vừa tiền lại gần, sau khi xem một lát thì thở dài nói: “Tiếc. quát”

“Này, ông tôi đang tập quyền, anh thở dài gì hả? Xem có hiểu không đấy?”

Một cô gái trẻ tuổi ở cạnh ông lão đã chú ý thấy Tân Thế Vỹ từ lâu, giờ thấy anh lắc đầu thở dài thì lập tức nổi giận rồi cất giọng chất vấn. Có hiểu không ư? Nực cười!

Bài quyền này do anh tạo ra thì sao anh lại không hiểu? Nhưng sau khi luyện xong Nhân Hoàng Kinh, y thuật cùng ý chí của Tân Thế Vỹ đã mạnh hơn người thường, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với một cô gái. Thấy anh im lặng, cô gái tưởng anh không hiểu nên hất hàm rồi tỏ vẻ khinh khi: “Xem không hiểu thì đừng có thở dài lung tung, như vậy rất mất lịch sự và khiến người khác mất vui, thậm chí còn rước hoạ vào thân, anh có biết không hả?”

“Đồng Đồng, không được ăn nói như thết”

Cô gái còn định nói tiếp nhưng ông lão đã lên tiếng nhắc nhở, ông ấy trông chỉ khoảng trên dưới 70 tuổi, tuy mái tóc đã bạc trằng nhưng rất có tinh thần: “Cậu bạn, cháu gái tôi còn nhỏ dại, cậu đừng chấp nhé!”

“Không sao, cháu không so đo với cô ấy đâu!”, Tân Thế Vỹ nói.

Câu nói của anh đã khiến Đồng Đồng xù lông lên: “Anh nói gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play