“Trở thành người tốt, thay đổi quá khứ ư?”

Tân Thế Vỹ nhìn Phương Nhan, nheo mắt lại, ba năm trước anh đã giúp cô ta gánh tội, cô ta quên có chọn lọc à? Cô ta không sợ mình sẽ nói ra sự thật của ba năm trước trước mặt nhiều bạn cùng lớp vậy sao? Rõ ràng cô ta biết mình không đi tù, chỉ là bị nhà họ Ngọc bắt đi nhưng cô ta lại nói mình từng đi tù trước mặt mọi người.

Cô ta đang cố ý làm anh bị bế mặt. “Phương Nhan, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng”.

Tân Thế Vỹ nhìn Phương Nhan, lạnh nhạt nói. Thoáng chốc có vài người phòng VỊP trở nên im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn Tân Thế Vỹ càng thêm khinh thường.

“Được, vậy chúng ta ra ngoài hành lang nói chuyện”.

Phương Nhan gật đầu, sau đó ra khỏi phòng trước, Tân Thế Vỹ nhanh chóng đi theo sau.

"Tân Thế Vỹ có ý gì đây? Lẽ nào cậu ta còn hoang tưởng muốn quay lại với Phương Nhan?”

“Quay lại với nhau ư? Cậu ta năm mơ à? Ba năm trước cậu ta có thể ở bên Phương Nhan là vì Phương Nhan quá ngây thơ, bị cậu ta lừa thôi”.

“Đúng thết

Bây giờ Tân Thế Vỹ còn từng ngồi tù, sao có thể so được với Lưu Khoa? Lưu Khoa là cậu chủ nổi tiếng trong giới bất động sản ở thành phố Giang Hải”.

Nhìn Tân Thế Vỹ và Phương Nhan rời đi, có mấy người trong phòng VỊP bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, Khang Liệt bật cười nói: “So với cậu chủ Lưu, Tân Thế Vỹ chỉ là tôm tép thôi, sao Phương Nhan có thể chọn cậu ta chứ?”

Khổng Nhã Thư ở bên cạnh nhìn mọi người, bỗng cảm thấy ba năm qua họ đều trở nên thật xa lạ. Cô bỗng chốc cảm thấy hơi hối hận vì đã đến buổi họp lớp này.

Ở hành lang phòng VỊIP cách đó không xa, Phương Nhan thờ ơ nói: “Tân Thế Vỹ, anh muốn nói chuyện gì với tôi? Chẳng lẽ anh muốn quay lại với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi và anh đã là người ở hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có khả năng quay lại với nhau. Cho dù là ba năm trước cũng là vì tôi quá ngây thơ nên mới thích anh, anh có hiểu ý tôi chứ?”

Sở dĩ ba năm trước cô ta thích Tân Thế Vỹ là vì Tân Thế Vỹ là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Ở bên Tần Thế Vỹ khiến cô ta cảm thấy rất có thể diện, nhưng giờ cô ta đã hiểu, thân phận học sinh giỏi này chẳng đáng giá gì với cậu chủ như Lưu Khoa. Mà việc làm ăn của nhà họ Phương muốn làm lớn thì cũng cần sự giúp đỡ của Lưu Khoa.

“Ừ, tôi hiểu ý của cô, bây giờ chúng ta quả thật là người của hai thế giới, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc quay lại với cô, cô không cần lo”.

Tân Thế Vỹ gật đầu, sau đó nói: “Tôi muốn hỏi cô, có phải cô đã quên nguyên nhân cụ thể việc tôi bị nhà họ Ngọc dẫn đi rồi không? Lúc nấy cô còn bảo tôi thay đổi quá khứ, làm người tốt đấy?”

“Phụt, tôi đùa với anh thôi, sao mà nghiêm túc thế?”, Phương Nhan che miệng cười.

Đùa sao? Sắc mặt Tân Thế Vỹ trở nên lạnh lùng. Thấy thế, Phương Nhan không vui nói: “Ý anh là sao? Đùa cũng không được nữa à? Cũng chẳng mất miếng thịt nào của anh”.

“Người khác có thể đùa với tôi nhưng cô thì không được”.

Tân Thế Vỹ khẽ thở dài: “Ba năm trước, tôi gánh tội thay cho cô mới bị nhà họ Ngọc bắt đi. Nếu cô có chút lương tâm, cô không nên nói thế với tôi trước mặt các bạn”.

Nghe thế, Phương Nhan đột nhiên hơi tức giận: “Tôi không có lương tâm sao? Nếu tôi không có lương tâm thì ba năm trước tôi đã không nhờ gia đình hỗ trợ để nhà họ Ngọc giảm nhẹ hình phạt cho anh? Nếu không có nhà họ Phương bọn tôi giúp thì anh có thể ra tù trong ba năm ư?”

Tân Thế Vỹ läc đầu: “Sở dĩ giờ tôi đã có thể về không liên quan gì đến nhà họ Phương các người. Ngoài ra, theo tôi biết, ba năm trước nhà họ Phương các cô cũng chẳng giúp gì cho tôi cả”.

Bây giờ quan hệ của Tần Thế Vỹ và nhà họ Ngọc rất tốt, nếu ba năm trước nhà họ Phương từng giúp anh, dĩ nhiên anh sẽ biết chuyện này. Nhưng theo anh được biết, ba năm trước sau khi anh bị nhà họ Ngọc bắt đi, nhà họ Phương chẳng thèm để ý hay hỏi thăm đến anh.

“Cái rằm ấy! Không có nhà họ Phương tôi giúp, nhà họ Ngọc có thể thả anh ra nhanh thế sao?”

Phương Nhan lạnh lùng nói: “Tân Thế Vỹ, nế không lầm, anh muốn nói chuyện riêng với tôi là muốn bảo tôi bồi thường cho anh phải không? Được, tôi sẽ bồi thường cho. anh”.

Nói xong, cô ta lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, sau đó ném cho Tân Thế Vỹ: “Trong thẻ có hai trăm ngàn tệ, mật khẩu là sáu chữ số cuối, như thế đủ bồi thường cho anh trong ba năm qua không?”

“Hừ..”

Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Tân Thế Vỹ mỉm cười, anh kẹp thẻ ngân hàng trong tay, ngón tay hơi động đậy, thẻ ngân hàng bị bẻ gãy làm đôi. “Tôi đến gặp cô nói chuyện không phải muốn cô bồi thường, tôi chỉ muốn xem cô có lương tâm hay không thôi”.

Tân Thế Vỹ lạnh nhạt nhìn Phương Nhan. “Lương tâm? Tại sao tôi lại không có lương tâm? Ba năm trước anh lái xe tông chết người, bị người họ Ngọc bắt đi, tôi đã cố gắng hết sức giúp anh rồi”.

Phương Nhan nghịch tóc của mình, liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng gãy làm đôi rơi xuống đất, cười mỉa nói: “Còn nữa, nếu tôi không có lương tâm thì tại sao tôi lại đưa cho anh hai trăm ngàn tệ này? Nhưng anh đã không cần thì cũng đừng trách tôi”.

Dứt lời, cô ta định xoay người đi.

“Khoan đã”, Tân Thế Vỹ gọi lại.

“Hả?”, Phương Nhan quay lại, nhìn Tân Thế Vỹ cười ẩn ý nói: “Sao thế? Có phải vì hai trăm ngàn tệ quá ít, không thỏa mãn được anh không? Hay là anh ra giá đi, tôi xem thử có thể chấp nhận được hay không?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần cô bồi thường”.

Tân Thế Vỹ lắc đầu nói: “Tôi gọi cô ra đây là có chuyện khác muốn hỏi”.

Phương Nhan nói: “Chuyện gì?”

“Bố tôi bị tai nạn xe, anh trai và chị dâu tôi gặp cướp trên đường và Tiểu Thảo bị bệnh, chắc cô biết mấy chuyện này nhỉ?”, Tân thế Vỹ hỏi.

“Tôi biết, nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ có thể nói họ xui xẻo thôi”.

Phương Nhan bỗng nói: “Tần Thế Vỹ, anh đang muốn lợi dụng chuyện này để nhận được sự thông cảm từ tôi, yêu cầu tôi bồi thường cho anh nhiều hơn phải không?”

Tân Thế Vỹ nhìn chằm chằm Phương Nhan một lúc rồi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần bồi thường”.

Anh có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra với gia đình mình có khả năng thật sự không liên quan gì đến Phương Nhan. Chỉ là thái độ và lời nói của Phương Nhan khiến anh không thoải mái. Tân Thế Vỹ đến khách sạn này với Khổng Nhã Thư là để tìm hiểu thêm chuyện này. Bây giờ cơ bản đã xác định được, anh định rời đi. Nhưng đúng lúc này, một bóng người đi về phía bên này: “Ủa? Đây chẳng phải Tân Thế Vỹ sao? Mới ba năm mà cậu đã về rồi à2”

Người đến là Lưu Khoa.

Lưu Khoa mặc một bộ vest màu xanh lam, nhìn vừa tuấn tú vừa đầy sức sống, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay càng làm cho hẳn trở nên quý phái hơn.

“Ừ, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây”, Tân Thế Vỹ khẽ gật đầu, anh không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, đang định rời đi.

“Đừng chứ, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, sao cậu có thể đi vậy được?”, Lưu Khoa vội bước đến kéo Tần Thế Vỹ vào phòng.

Sau đó hẳn lại để Tân Thế Vỹ ngồi xuống, nói với mấy người bàn cũ trước mặt: “Chắc ba năm nay cậu chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng nhỉ? Hôm nay cậu nhất định phải ăn một bữa thật ngon. À phải rồi, sáu ngày nữa tôi và Phương Nhan sẽ kết hôn, cậu nhớ đến tham gia nhé. Còn tiền mừng gì đó, tôi biết cậu vừa ra tù, không có tiền nên đừng mang quà mừng đến, đến ăn một bữa là được rồi. Hơn nữa, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều đồ ăn thừa, cậu nhớ đóng gói mang về nhà ăn sau nhé...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play