16.
Cho tới bữa cơm tối, tôi vẫn còn cười ẻ:
“Này giáo bá, ngày mai chắc chắn người ta sẽ viết bài nói anh làm mẹ rồi hahahaha.”
Nguy Lương không thèm để ý tới tôi, nhướng mi lắc đầu nói:
"Tôi không ăn rau muống."
Tôi ồ một tiếng và dùng đũa nhặt rau muống của cậu ấy ăn, tôi cũng tự nhiên gắp hết phần rau chân vịt còn lại trong hộp cơm của cậu ý vào bát của mình.
Nguy Lương sững sờ một lúc, sau đó đỏ bừng tai.
Tôi không để ý, tiếp tục gắp:
“Thịt chua ngọt dứa này ăn ngon lắm, há miệng ra đi.”
Lông mi Nguy Lương cụp xuống, ngoan ngoãn mở miệng ra.
Đầu lưỡi hồng hồng, thật đáng yêu, ý nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, má tôi vô cớ có chút nóng lên.
Anh mơ hồ nói: "Du, Du Mễ, cậu đang nghĩ gì vậy? Đũa chọc vào họng tôi rồi —--"
Tôi đột nhiên có chút căng thẳng, ấn đũa vào lưỡi cậu ấy và nói:
"Không sao đâu! Tớ đang kiểm tra xem cậu có bị viêm amidan không ấy mà."
Nguy Lương: "...=.="
Sau vài ngày nằm viện và theo dõi, bác sĩ xác nhận não tôi không bị tổn thương còn cánh tay trái bị trật khớp nặng của Nguy Lương thì cũng gần như đã hồi phục.
Cả hai đã được xuất viện!
Trước cổng trường, tôi nhìn thấy hai hàng biểu ngữ bay lơ lửng trên bầu trời.
Đội Cầu Vồng: "Mừng tiểu muội về nhà, khổ tận cam lai!"
Nhóm vệ sĩ mặc vest: “Hoan nghênh đại ca, tai qua nạn khỏi!”
Tôi và Nguy Lương: "..."
Tôi: "Đi đường vòng?"
Cậu ấy dứt khoát quay người lại không chút do dự:
“Đi cổng phía Tây thôi.”
17.
Cổng phía Tây là một cổng nhỏ ở gần sau núi, phải leo nửa ngọn núi mới tới được nên xung quanh thường không có người qua lại.
Chân Nguy Lương dài lại đi nhanh nên tôi phải vội vàng chạy chậm để đuổi kịp.
Cậu ấy quay đầu lại nhận thấy tôi đang thở hổn hển nên đã từ bi đi chậm lại.
Một bàn tay giơ ra trước mặt tôi.
Nguy Lương: "Đừng rơi xuống hố nữa."
Vẻ mặt của cậu rất tự nhiên nhưng lại khiến tim tôi đập loạn xạ.
Bàn tay đang nắm tay tôi thật đẹp.
Các đốt ngón tay mịn màng, bề mặt móng tay sạch sẽ và ẩm ướt.
Khi chạm vào tôi có cảm giác hơi mát lạnh, nhưng lại như thiêu đốt một ngọn lửa trong trái tim tôi, khiến tôi bùng cháy.
Cảm giác rơi vào ái tình này, à, dựa trên nhận định của tôi, tôi sắp tự biến mình thành kẻ ngốc một lần nữa.
Nguy Lương quay đầu lại khen ngợi: "Lần này cậu tỉnh táo lại rất nhanh đó nha, cậu có biết chỉ còn kém một bước chân thôi là cậu sẽ lăn xuống hố rồi không."
Tôi:"……"
Cạnh cổng phía Tây là khu ký túc xá dành cho sinh viên thể thao, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy rất nhiều chàng trai trẻ trung, cơ bắp cuồn cuộn.
Tôi nhìn chằm chằm vào một trong những vận động viên da ngăm đen.
Trông có chút quen mắt, hình như anh ta chính là anh zai đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn nhảy múa trên sóng trực tiếp mấy ngày trước, lúc đó nhìn thấy, tôi còn tưởng anh ta chỉ giả vờ là sinh viên thôi. Ai dè người ta là thật.
Nguy Lương hắng giọng, thản nhiên hỏi:
"Cô thích thể loại này à?"
Tôi đang định nói không thì nhìn thấy vận động viên da ngăm đen đang đi về phía tôi với đôi mắt mở to.
"Tiền bối! Không ngờ em có thể gặp chị ở đây! Là em đây. Lúc trước chị đã trao giải thưởng cho em ở đại hội thể thao của trường."
Nam sinh da đen mỉm cười với hàm răng trắng lóa.
Tôi:
"Ồ ồ ồ, là cậu, là cậu à, hahahaha."
Thực ra tôi không nhớ, đại hội thể thao của trường diễn ra vào mùa nào vậy? Thôi bỏ đi, giả vờ nhớ là được:)))
Cậu sinh viên lấy điện thoại ra và nói:
“Trước đây em chưa kết bạn với chị được, sư tỷ, bây giờ chúng ta gặp lại nhau là duyên phận!”
Tôi đầu óc mơ hồ thêm bạn bè:
"Ồ ồ ồ, tên của cậu là Tiểu Hắc phải không? Được rồi."
Tiểu Hắc nháy mắt với tôi:
“Chị cũng có thể gọi em là Tiểu Hắc Hắc nha~”
… Không cần đâu.
Tôi lúng túng nhe răng ra cười, đột nhiên một bàn tay quàng qua vai tôi.
Nguy Lương tựa nửa người vào người tôi: “Cánh tay phải đau quá, đỡ tôi với.”
Tôi: "Ồ okok."
Tiểu Hắc: “Tiền bối, em có thể gọi chị là chị được không?”
Tôi: "À, cái này, cái này..."
Nguy Lương: “Đầu tự dưng cũng có chút đau, aa, có lẽ trước đó đã không có kiểm tra chấn thương rồi.”
Mái tóc ngắn của cậu ấy cọ vào tai tôi, hơi nóng phả vào cổ ngưa ngứa.
Đầu óc tôi nóng bừng đến mức điên cuồng, không thể suy nghĩ được cái gì sất.
"Vậy bây giờ có cần quay lại bệnh viện không?"
"Không cần, cậu đưa tôi về ktx đi, tôi nghỉ ngơi chút là được."
Tiểu Hắc cả mặt đều tỏ vẻ cô đơn, lặng lẽ dõi theo hai thân ảnh đang rời đi của chúng tôi.
Khóe môi Nguy Lương khẽ cong lên thành một nụ cười, nửa lôi nửa kéo tôi về ký túc xá.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi ra ngoài thì thấy tin nhắn trên điện thoại rung lên liên tục như sắp phát nổ.
Một số là tin nhắn chờ, một số là từ nhóm chị chị em em, cái vị được ghim đầu tiên cũng nhắn tin đến góp vui.
Nguy Lương: “Cậu có thích ai không?”
Tôi hưng phấn nhảy dựng lên, lăn lộn trên giường một lúc lâu mới dè dặt đáp:
“Có, cậu ấy đang nói chuyện với tôi.”
Nguy Lương trong giây lát trả lời:
"Ok, các cậu nói chuyện tiếp đi, tôi đi ngủ trước."
Tôi:???
Hả??
Trong lòng tôi có dự cảm không tốt—đây có phải là lời từ chối khéo léo trong truyền thuyết không?
Vậy những ám muội mơ hồ mấy hôm nay đều là do tôi tự tưởng tượng ra?!
Tôi không tin!
18.
Sáng sớm hôm sau, Nguy Lương lại gửi cho tôi một tin nhắn khác:
"Vậy bây giờ chúng ta tính là gì? Vậy còn việc cậu hôn tôi thì sao"
Đây là muốn rũ sạch quan hệ với tôi đấy à?
Tôi thấy hơi buồn:
“Tớ hôn cậu rồi, vậy nên chúng ta là bạn môi.” (Gốc là “Bạn giường” ý:>)
Một tình bạn đơn thuân——
Tôi muốn lảng đi nhưng phát hiện không thể nhắn! Ông Hiện!!!
Hiện không thể liên lạc được với người này trên Messenger!!!
Tôi đã bị xóa!
Phòng thủ của tôi đã bị phá vỡ, tôi không thể nhịn được nữa.
Tiểu Lục ở giường bên nghe thấy tôi nức nở, liền nửa ngủ nửa tỉnh bò qua, đọc toàn bộ lịch sử trò chuyện.
Tôi nghe thấy cậu ấy nói:
"Hai người thật ngu ngốc x——"
Tôi sụt sịt, hiểu được lời giải thích của cậu ấy: “Ý cậu ấy là cậu ấy cũng thích tớ, nhưng cậu ấy lại tưởng tớ không thích cậu ấy, bây giờ chắc cậu ấy lại nghĩ tớ là tra nữ đùa giỡn tình cảm người khác phải không?”
Tiểu Lục:
“Tui không nghĩ Nguy Lương nghĩ như vậy, nhưng đám vệ sĩ bên cạnh hắn ta thì dám có lắm.”
Tiểu Lục nói đúng.
Cùng lúc đó, ký túc xá nam đèn đóm sáng trưng.
Nguy Lương toàn thân quấn chặt trong chăn, buồn khổ trong lòng gần như có thể hóa thành thực thể.
Đầu húi cua bị 4 người khác đè xuống hành hình thảm thiết.
“M lại nghĩ ra ý tưởng khùng điên gì nữa vậy?”
Húi cua hét lớn:
“Gu gồ dạy thế mà!! Anh em tụi mình chưa từng yêu thì làm sao biết được??”
Đuôi sói:
“Xóa bạn bè người ta có phải là hơi quá đáng không?”
Đầu húi cua giải thích:
“Đó là lời chuyên gia tư vấn tình yêu đã bày kế, nếu đối tượng có thái độ mơ hồ với cậu thì cậu có thể giả vờ tức giận xóa cô ấy, sau đó xem xem người ta có chủ động tìm đến không.”
Nguy Lương đột nhiên vén chăn ngồi dậy, hai mắt đỏ hoe:
“Tao đi tìm cô ấy đây.”
Đuôi sói ngăn cậu ấy lại:
"Đại ka à, bình tĩnh đi, đã 2h30 sáng rồi."
Đầu húi cua:
"Đúng vậy, đại ca, dù có thích nhau đến mấy cũng không thể 2 giờ sáng anh gọi em không nhấc máy, vì tình yêu mà 2h—Á! Thằng nào đánh ông!"
Màn hình điện thoại di động đột nhiên lại sáng lên.
Đó là một tin nhắn văn bản.
Đằng gái nói: “Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau để làm rõ mọi việc”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT