Buổi sáng sau khi Uông Mạc rời đi thì Doãn Hân Nghiên cũng thức dậy rất sớm, một phần là không có chồng ở bên cạnh, một phần khác thì chắc là do cô phải đi học nên mới dậy sớm như vậy.
Nhưng chỉ có điều Doãn Hân Nghiên không ngờ rằng mình lại không phải người dậy sớm nhất, trong nhà này còn có người còn dậy sớm hơn cô nữa kìa.
Và… Người đó không ai khác chính là Vi Tuyến, bà ấy đang ở trong bếp để chỉ đạo người hầu nấu bữa sáng, vừa nhìn thấy con dâu vàng, con dâu bạc liền kéo cô vào bàn ngồi, lại nói:
- Mẹ nhớ hôm nay con có tiết đúng không? Vậy mau ăn sáng đi rồi mẹ đưa con đi học.
- Hôm nay mẹ đến cơ quan ạ?
- Ừ, sáng nay mẹ phải tiếp nhận một số hồ sơ nên phải đi sớm, sẵn tiện mẹ đưa con đi học luôn.
- Vâng.
Đợi khi Vi Tuyến lấy thức ăn cho cô xong thì bà ấy cũng đi lên phòng để thay quân phục.
Đúng lúc này Đổng Ninh cũng đã đi xuống nhà với gương mặt vô cùng kiêu ngạo, thậm chí là cô ta còn cố ý ưỡn cái bụng kia ra trước mặt Doãn Hân Nghiên, nhưng cô không quá quan tâm, chỉ ngồi đó mà ăn bữa sáng của mình thôi.
Cơ mà có vẻ như Đổng Ninh muốn dí Doãn Hân Nghiên đến cùng, cô ta lại cố ý ngồi ở bên cô, còn cười nói:
- Chào buổi sáng chị dâu. Sắp tới đây chúng ta là người một nhà rồi.
- Ừ, nói cũng đúng.
- Chị dâu và anh cả cũng mau mai sinh bảo bảo đi, đợi đến đó thì con của chúng ta còn có thể đi học cùng nhau đấy.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ nhàn nhạt cười, lại nói:
- Có vẻ như cô rất hài lòng với bậc vị Thiếu Tá của Uông Tráng nhỉ?
- Dù sao anh ấy cũng con trẻ, tương lai thăng tước bậc mấy hồi.
Nghe vậy thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết phì cười, hóa ra Đổng Ninh thật sự không hiểu gì về quy định của quân nhân nước mình mà.
Đổng Ninh nhìn thấy Doãn Hân Nghiên đang cười mình liền khó hiểu, lẽ nào cô ta đã nói gì sai sao?
- Chị cười vậy là có ý gì?
- Cô thật sự không biết sao? Chưa từng nghe Uông Tráng nhắc đến à?
- Ý gì chứ?
- Bộ luật của quân nhân quy định, các chiến sĩ quân nhân một khi đã kết hôn sẽ không thể tăng bậc, chỉ tăng lương thêm thưởng thôi. Mà tôi nghĩ đêm qua chắc cô cũng đâu được nằm ngủ trong phòng của Uông Tráng… Đúng không?
- Chị nói gì? Quân nhân kết hôn thì không được tăng tước?
- Đúng vậy. Cho nên Uông Tráng mới kéo dài thời gian kết hôn với cô, vì cậu ấy có tham vọng rất lớn.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại nhìn Đổng Ninh, cười vui vẻ nói:
- Nhưng cũng phải cảm ơn cô và đứa bé trong bụng. Thiếu tá phu nhân, chúc mừng nha!
Nói xong thì Vi Tuyến cũng đã chuẩn bị xong và chuẩn bị đưa con dâu cưng đi học, bỏ lại Đổng Ninh chỉ biết đứng chết trân ở đó…
Cô ta… Cô ta không biết chuyện này! Nếu vậy… Nếu vậy không phải so với Doãn Hân Nghiên thì cô ta càng lúc càng thua thảm sao?
Không được! Cô ta nhất định phải làm gì đó!
[…]
Còn Vi Tuyến lái xe đưa con dâu đi học dưới sự trầm trò của rất nhiều sinh viên khác.
Vì ai nấy đều biết mẹ của Doãn Hân Nghiên không phải quân nhân, nhưng hôm nay người đưa cô đi học lại mang quân phục, tức là bà ấy chính là quân nhân… Mà người phụ nữ được Doãn Hân Nghiên gọi là mẹ chỉ có thể là mẹ đẻ hoặc mẹ chồng thôi.
Vi Tuyến nhìn con dâu, lại nói:
- Khi nào con tan học?
- Con cũng chưa biết nữa ạ. Nhưng mẹ cứ đến cơ quan đi, khi nào tan học thì con và Thanh Thanh sẽ về cùng nhau.
- Nếu muốn quá thì gọi cho mẹ nha.
- Vâng ạ.
Tiễn Vi Tuyến xong thì Chu Băng Thanh cũng xuất hiện, cô ấy còn huých tay vào tay cô, cười nói:
- Ghê nha Nghiên Nghiên, người ta đi học là do cha mẹ ruột đưa đi học, còn không thì cùng lắm là bạn trai đưa đi học… Còn cậu là mẹ chồng đưa đi học, chồng đưa đi học, em chồng đến đón về, quả nhiên là khác biệt rất lớn đó.
- Nói gì vậy chứ!
- Phải rồi Nghiên Nghiên, anh chồng nhà cậu lại đi rồi à? Liệu…
Đến đây Chu Băng Thanh còn cố ý đánh chủ ý lên bụng của Doãn Hân Nghiên, hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó nên gương mặt của Doãn Hân Nghiên cũng đỏ hơn một chút, lại nói:
- Cũng không biết nữa, vạn sự tùy duyên thôi.
- Ái chà chà, xem ra Nghiên Nghiên nhà chúng ta đã chuẩn bị xong tinh thần làm mẹ rồi nhỉ? Tới khi biết cậu có thai thì chắc nam sinh trong trường sẽ trở nên điên loạn mất thôi.
Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng chỉ biết phì cười, chuyện cô có chồng cũng không phải che giấu gì, cho nên nếu cô thật sự mang thai thì chắc cũng không quá như lời của Chu Băng Thanh nói đâu nhỉ?
Đột nhiên nghĩ đến chuyện mình mang thai mà Doãn Hân Nghiên phải nhớ đến Uông Mạc.
Haizzz… Khổ thật đó, mới xa anh có vài tiếng thôi mà cô lại nhớ anh rồi.
Không biết anh có nhớ cô không nhỉ?
Thật sự muốn gặp chồng quá đi mất!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT