Trong lúc hai người họ quay về nhà thì Doãn Hân Nghiên cũng tranh thủ kiểm tra điện thoại một chút, không xem thì thôi, mở ra xem rồi mới giật mình hoảng hốt, không chỉ có cha mẹ của cô, ngay cả cha mẹ chồng, Uông Lục Chi, Doãn Thu Phương và cả Doãn Vĩ Nghiêm cũng gọi cô cả trăm lần, còn có tin nhắn nữa chứ.
Còn Uông Mạc thấy vợ cứ nhìn chằm chằm điện thoại với vẻ mặt hốt hoảng thì anh cũng nhỏ giọng nói:
- Sao vậy Nghiên Nghiên? Có chuyện gì sao?
- Ông xã, hình như chúng ta sắp tiêu rồi!
Uông Mạc không hiểu… Tiêu? Là tiêu cái gì chứ?
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng đưa điện thoại cho anh xem, anh chỉ mới nhìn sơ qua thôi đã thấy đại sự không hay rồi, cha mẹ anh gọi điện nhắn tin thì thôi đi, đằng này đến cha mẹ vợ, em trai em gái của vợ đều nhắn tin gọi điện hơn trăm cuộc thì đúng là chuyện lớn rồi.
Nhưng mà… Hình như vừa rồi anh mới nghe cái gì đó thì phải?
- Vừa rồi em nói gì?
- Em nói gì á? Em nói chúng ta sắp tiêu rồi?
- Không, không phải câu này, hai từ trước đó cơ.
Doãn Hân Nghiên nghĩ ngợi một lúc, bất giác gương mặt của cô đỏ lên một chút, vừa rồi cô chỉ là thuận miệng thôi. Tại vì lúc bình thường khi nói chuyện với Chu Băng Thanh thì cô đều gọi Uông Mạc là ông xã hoặc anh nhà, nên bây giờ bị quen miệng… Thật sự là ngại chết cô rồi.
- Em… Em… Em có nói gì đâu… Anh nghe nhầm rồi.
- Thật sao? Anh nghe nhầm sao? Hửm?
- Ây da anh phiền quá đi, mau lái xe về nhà đi, đừng có nhây nữa!
Sau đó trên đường về nhà thì Uông Mạc vẫn không quên trêu chọc cô, khiến cho cô đang đỏ mặt nay lại càng đỏ hơn. Đến khi cô chịu thua thì anh mới dừng lại.
Nhưng!
Nhưng Uông Mạc vẫn quyết dí tới cùng, trong lúc đang dừng xe đợi đèn đỏ thì anh lại nói:
- Vậy em đã nói gì nhỉ?
- Em gọi… Em… Gọi…
- Em gọi…?
- Ô… Ông… Ông xã…
Đến đây Uông Mạc cũng thấy mặt của vợ mình đã đỏ lắm rồi, chẳng những mặt đỏ mà đến hai tai cũng đã đỏ lên, trông dáng vẻ này càng khiến anh muốn “bắt nạt” hơn, nhưng thôi thì vợ anh cũng đã như vậy rồi anh cũng không nỡ làm vợ sợ.
Anh chỉ cười, lại nói:
- Bà xã thật ngoan.
[…]
Lúc về đến nhà thì Doãn Hân Nghiên theo thói quen thì sẽ mở cửa rồi bước xuống, nhưng Uông Mạc lại dặn cô ở trên xe chờ anh mở cửa.
Thôi thì nếu chồng cô muốn ga lăng với cô thì Doãn Hân Nghiên cũng gật đầu, nhưng ai mà có ngờ Uông Mạc không chỉ mở cửa mà còn giúp cô tháo dây an toàn, cuối cùng là vòng tay định bế cô lên, nhưng Doãn Hân Nghiên lại nhìn anh nói:
- Anh làm gì vậy?
- Vừa rồi em than chân em mất cảm giác còn gì? Lẽ nào em còn đi được à… Bà xã?
Vốn dĩ người ta đã hết ngại rồi mà Uông Mạc lại một lần nữa xoáy vào hai chữ “bà xã” liền khiến cho Doãn Hân Nghiên ngượng ngùng, cuối cùng cô cũng đang ôm lấy cổ của anh, để cho anh ôm đi vào nhà.
Nhưng thật sự thì cái kiểu ôm công chúa này khiến cho Doãn Hân Nghiên rất ngại, còn Uông Mạc thì rất dửng dưng nói:
- Nếu chút nữa trong nhà có nhiều người thì em cứ giả vờ ngủ đi.
- Anh nghĩ em sợ sao?
- Anh không nói em sợ, anh sợ em ngại thôi… Bà xã~
- Uông Mạc! Anh xấu xa quá đó!
- Sao vậy? Không gọi anh là ông xã nữa sao? Bà xã~
Tuy rằng Doãn Hân Nghiên rất mạnh miệng nhưng Uông Mạc biết cô vợ này của mình có da mặt mỏng lắm, khi anh vừa vào nhà đã thấy cả nhà đều tập trung ở đây, nhìn xuống Doãn Hân Nghiên thì cô đã sớm chui rúc vào trong lòng anh như một con thỏ nhát gan vậy.
Mặc dù Vi Tuyến đang muốn chất vấn con trai, nhưng thấy con dâu đang ngủ thì bà ấy cũng chỉ liếc con trai, nói:
- Đưa Nghiên Nghiên lên phòng rồi con xuống đây nói chuyện với cha mẹ.
Cơ mà lúc này Uông Mạc lại nhìn cha mẹ mình, không vòng vo nữa mà trực tiếp nói:
- Hai người muốn có cháu nội không?
- Hỏi thừa, đương nhiên là muốn rồi, nhưng đó phải để cho Nghiên Nghiên tự nhiên. Uông Mạc! Con không được ép buộc Nghiên Nghiên, biết chưa!
- Nếu hai người muốn có cháu nội thì đừng làm phiền con và Nghiên Nghiên ở bên nhau.
Nói xong Uông Mạc cũng “hiên ngang” đi về phòng, bỏ lại một nhà họ Uông không hiểu gì hết.
Riêng Uông Lục Chi đọc quá nhiều tiểu thuyết thịt thăn đậm đà nên nghe qua là hiểu ngay, cô ấy liền cười khúc khích, lại kéo tay của mẹ ngồi xuống, nói:
- Mẹ! Ý của anh cả chính là chị dâu đồng ý sinh em bé đó!
- Thật sao? Nghiên Nghiên thật sự muốn sinh con cho Uông Mạc à?
- Con nghĩ tám mươi phần trăm là vậy!
Vi Tuyến nghe đến đây liền hết sức vui mừng, nếu vậy thì bà ấy có thể nhìn thấy mặt cháu nội sớm thôi! Đúng rồi! Nếu đã như vậy thì bà ấy phải chuẩn bị một chút.
Có cháu! Có cháu! Có cháu!
Nghĩ đến việc bản thân sắp có cháu bế bồng thôi cũng đủ sướng rơn người!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT