Trải qua một đêm nồng nhiệt thì Doãn Hân Nghiên nằm ngủ ở trên người của anh, còn Uông Mạc vẫn bị khóa tay và ôm lấy vợ mình để ngủ.
Lúc đầu khi anh tỉnh giấc thì còn có hơi giật mình, chắc là vì lần đầu có vợ, lại còn nằm bên cạnh nhau… À đâu, vợ anh nằm ngay trên người anh mới đúng, tuy rằng đêm qua họ đã xóa đi khoảng cách giữa cả hai, nhưng Uông Mạc vẫn thấy có chút ấm ức cho Doãn Hân Nghiên.
Đáng lý ra thì hôm nay sẽ là ngày bắt đầu tuần trăng mật của cô, nhưng vì cô đã gả cho anh, một người có quá nhiều việc, nhiều đến mức có khi cả năm không về nhà, mà cô lại còn quá trẻ, đột nhiên lúc này anh không biết nên vui hay buồn nữa.
Nhìn lên đồng hồ thì cũng chỉ mới hơn bốn giờ sáng một chút, theo như đồng hồ sinh học của anh thì bây giờ anh sẽ thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi tập thể dục, nhưng bây giờ vợ anh vẫn còn ngủ rất ngon, mà anh lại không nỡ đánh thức cô, cuối cùng thì anh cũng ngoan ngoãn nằm đó và chờ Doãn Hân Nghiên thức giấc.
Khoảng nửa tiếng sau, Doãn Hân Nghiên cũng lim dim mở mắt, cô đưa ánh mắt ngái ngủ nhìn anh, sau đó lại xem anh như gối ôm mà ôm lấy, còn dụi dụi đầu vào lồng ngực của anh, nói:
- Ấm thật đó.
Gương mặt của Uông Mạc bây giờ liền đỏ lên, không phải vì cô quá đáng yêu mà anh ngại ngùng… Mà buổi sáng như thế này, người huynh đệ kia cũng không thể không vươn vai chào buổi sáng, mà hiện tại vợ mình lại còn tặng cho mình sự đáng yêu như thế… Như vậy là chết anh rồi!
Uông Mạc cảm thấy bản thân khó mà có thể kiềm chế, anh liền nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, chìa khóa còng tay em để ở đâu vậy?
Doãn Hân Nghiên tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng cô có tính cách giữ của rất kĩ, cô còn lại lim dim đưa mắt nhìn anh, nửa tỉnh nửa mê ôm lấy gương mặt của anh, hôn một cái *chụt* lên môi anh, lại nói:
- Đừng hòng dụ dỗ em nói ra… Em không dễ bị lừa đâu… Oáp… Buồn ngủ quá, để yên cho người ta ngủ, nghe chưa?
Uông Mạc thật sự thấy bản thân sắp không xong rồi, nhưng anh không thể kéo cô ra được, cuối cùng anh đành phải nhấc bổng cả cơ thể của cô lên, sau đó mới đặt cô nằm xuống giường. Tiếp theo là tìm chìa khóa để mở còng tay.
Khi hai tay đã được trả tự do thì anh cũng chỉ biết thở dài nhìn vợ đang nằm ngủ, cô vợ này của anh so với Uông Lục Chi còn đáng sợ hơn nhiều, lúc đầu anh tưởng rằng bản thân cưới được một tiểu bạch thố (*), nhưng xem ra anh đã cưới nhầm một tiểu mỹ lang (*) rồi.
Sau đó Uông Mạc cũng đã chuẩn bị xong quần áo để xuất phát đến quân đội, nhưng vừa mới kết hôn đã không từ mà biệt thì kì quá, nên anh quyết định ngồi lại chờ cô tỉnh dậy, nói lời tạm biệt rồi mới rời đi.
Tầm đến hơn sáu giờ thì Doãn Hân Nghiên cũng đã ngồi dậy, khi đó Uông Mạc còn tưởng rằng cô đã tỉnh ngủ rồi, nhưng ai mà có ngờ cô lại lim dim mở mắt rồi đi xuống giường, đi đến trước mặt của Uông Mạc, trực tiếp leo lên người anh rồi lại ngồi ngủ trong lòng của chồng mình.
Uông Mạc: “…” Hình như là mình không phải cưới một tiểu bạch thố hay một tiểu mỹ lang… Mình cưới nhầm một con gấu Koala rồi thì phải?
Anh đưa tay muốn chạm vào cô, nhưng Doãn Hân Nghiên đột nhiên lại nói:
- Anh thật sự phải đi sao? Anh không đi có được không?
Với sự “tròn vành rõ chữ” này thì chắc hẳn cô đã tỉnh ngủ rồi và chỉ muốn làm nũng thôi. Nhưng với một người nào đó thì họ có thể tùy hứng, chỉ duy nhất quân nhân là không.
Anh cũng không có lý do nào để không đi làm nhiệm vụ cả.
- Xin lỗi Nghiên Nghiên, nhưng anh không để đáp ứng em được, đợi nghỉ phép anh sẽ bù đắp cho em… Được không?
- Anh không thể ích kỷ một lần sao?
Uông Mạc có hơi mỉm cười, sau đó anh cũng nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, anh là quân nhân, bảo vệ tổ quốc là công việc của anh, phục vụ tổ quốc là nghĩa vụ và trách nhiệm của anh… Hơn nữa… Chỉ khi tổ quốc bình an thì gia đình của anh mới bình an.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng ngoan ngoãn leo xuống, trước lúc tiễn anh đi còn nhìn anh, nói:
- Vậy… Anh đợi em một chút được không?
Nhìn vào đồng hồ cũng đã gần đến lúc phải đi, nhưng Uông Mạc vẫn gật đầu đồng ý chờ cô.
Lúc này Doãn Hân Nghiên đã đi vào vệ sinh để vệ sinh cá nhân, sau đó lại lục tìm trong vali cưới một thứ gì đó.
Cô bước đến chỗ của anh, nhẹ nhàng cài lên quân phục của anh một cái ghim cài áo, lại nói:
- Thứ này sẽ đại diện cho em. Anh nhất định phải bình bình an an, em không muốn làm góa phụ đâu.
- Đợi khi anh quay về… Chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu nhau, có được không?
- Anh nhất định phải về đấy!
- Được, có em ở đây, anh nhất định về.
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT