Nghe Uông Lục Chi nói xong mà sắc mặt của Uông Mạc cũng bắt đầu tái nhợt, vốn dĩ anh không nghĩ chuyện này lại là vấn đề lớn như thế. Trước kia khi đi học cũng đâu nghe giáo viên đề cập đến chuyện này?
Nhìn thấy anh trai lưỡng lự thì Uông Lục Chi còn tưởng kế hoạch của mình bị anh trai nhìn thấu rồi chứ, nhưng ai mà có ngờ sau đó Uông Mạc lại nhìn em gái, vô cùng nghiêm túc nói:
- Vậy... Vậy anh nên mở lời thế nào đây?
Đừng nói là Uông Lục Chi nghệch mặt ra, ngay cả những người đứng gần như Chu Băng Thanh hay Lý Ngọc Hồi cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh luôn rồi. Cái lý do vô lý vậy mà Đô Đốc cũng tin nữa á? Anh có thiệt sự là Đô Đốc hải quân không vậy? Tưởng đâu diễn viên hề không đó!
Nhìn thấy cá đã cắn câu, Uông Lục Chi liền nhanh chóng bày kế sách cho anh trai. Chọn ngày không gặp thời, Uông Mạc liền ngoan ngoãn nghe theo cái kế sách ba xu rẻ tiền kia mà đi tìm Doãn Hân Nghiên.
Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng đã thay xong quần áo mới, vừa rồi bị Uông Mạc nhìn thấy cái độ dạng xấu hổ đó đúng là mất mặt quá mà, bây giờ cô không biết nên đối mặt với anh kiểu gì nữa đây... Tại sao cái tên đó lại có thể vô tư đến ngây ngốc thế không biết nữa!
Cô vừa mới bước ra ngoài thì đã nhìn thấy Uông Mạc đang đứng ở trước cửa hang chờ mình, gương mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ lên, không biết cô có nên chạy không ha?
Nhưng Doãn Hân Nghiên chỉ mới lùi một bước thì Uông Mạc đã tiến một bước, anh đi đến gần chỗ của cô, lại nói:
- Doãn tiểu... À không... Hân Nghiên, chúng ta kết hôn nhé?
- Ah? Hả!!!
Sau một tiếng hét oanh vàng thì Doãn Hân Nghiên mới bình tĩnh lại, cô đưa mắt nhìn Uông Mạc, nói:
- Sao đột nhiên anh lại... Chúng ta... Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà... Anh... Cái đó... Chúng ta...
- Vì tôi... Ý là... Vì anh lỡ nhìn thấy chu kì của em, nên anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Đang ngại mà Doãn Hân Nghiên đột nhiên khờ ngang luôn á, cái tên này rốt cuộc là đang nói cái quái quỷ gì vậy? Nhìn thấy kì kinh nguyệt của cô thì sao chứ? Cũng đâu phải là lần đầu cô đến tháng.
Ôi thần linh ơi, sống trên đời hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Doãn Hân Nghiên gặp trường hợp này, sao trên đời lại có một chủng loại nam nhân ngáo ngơ đến vậy hả trời?
- Anh... Anh đang nói mê sảng đúng không? Vừa rồi bọn cướp có đánh anh không?
Với tình hình này thì Doãn Hân Nghiên dám chắc rằng bọn cướp đã đánh vào đầu Uông Mạc khiến cho anh khờ khạo như thế này rồi, còn định đưa tay kiểm tra đầu của anh xem bị thương ở chỗ nào thì Uông Mạc đã nắm lấy tay cô, sau đó còn cực kỳ "nghiêm túc" nói:
- Anh nghe Lục Chi nói chu kỳ của phụ nữ chỉ có thể cho chồng của cô ấy biết thôi. Bây giờ anh đã lỡ nhìn thấy của em rồi thì anh sẽ chịu trách nhiệm. Hân Nghiên, em đừng lo, tuy rằng hiện tại chúng ta không có tình cảm nhưng vẫn có thể bồi đắp mà, em nói đúng không?
- Khoan, khoan đã... Dừng khoảng chừng là hai giây... Anh nói cái gì cơ?
- Anh nói là chúng ta sẽ kết hôn.
Dừng một chút, Uông Mạc lại nhìn cô, nói tiếp:
- Ngày mai anh sẽ đưa bọn cướp về ngục trước, sau đó anh sẽ quay về Uông gia để nói chuyện với cha mẹ. Sang ngày hôm sau nhé? Ngày hôm sau anh sẽ đưa cha mẹ đến Doãn gia để nói chuyện kết hôn của chúng ta, em thấy có được không?
Sau một hồi một mình Uông Mạc luyên thuyên thì anh cũng dừng lại, đưa mắt có hơi ái ngại nhìn cô, nói:
- Em... Không bận chứ?
- Uông Mạc... Anh... Hình như anh bị...
Còn chưa kịp để Doãn Hân Nghiên nói ra chữ "lừa" thì Uông Lục Chi đã nhanh chóng đến và kéo tay cô đi ăn cơm, hiển nhiên là cô cũng chưa kịp giải thích gì cả.
Cứ như thế mà ăn cơm, ăn xong thì cũng vì mệt quá mà Doãn Hân Nghiên cũng đã ngủ quên mất.
Vì nơi hang động này cũng không quá an toàn nên quân nhân đã thay phiên nhau để canh gác, vào nửa đêm thì là ca trực của Uông Mạc.
Trong lúc anh đang canh gác thì Lý Ngọc Hồi cũng đã bước đến, còn ngồi ở bên cạnh anh, nói:
- Đô Đốc, chuyện nhìn thấy chu kỳ của phụ nữ ấy... Cái đó chỉ là tam tiểu thư lừa anh thôi.
- Tôi biết.
Lý Ngọc Hồi nghe đến đây cũng giật mình, nếu như anh đã biết vậy tại sao còn đồng ý kết hôn với Doãn Hân Nghiên chứ?
- Vậy tại sao anh lại...
- Có lẽ cho Lục Chi thích cô ấy, từ trước đến giờ con bé chưa từng tích cực như thế. Hơn nữa... Tôi và cô ấy, sớm muộn cũng sẽ kết hôn rồi. Sớm một chút hay muộn một chút thì vẫn như vậy.
- Cô ấy chính là vị hôn thê giấu mặt mà phu nhân và Trung tướng đã an bài cho anh sao?
- Ừ.
Ban đầu Uông Mạc còn cho rằng cuộc hôn nhân này rất vô nghĩa, nhưng sau khi gặp cô...
Anh thấy cuộc hôn nhân này... Rất tốt.
#Yu~