Nhìn con dao găm được chạm khắc rất tinh xảo, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết giá trị không nhỏ đâu, hơn nữa còn là di vật duy nhất bà nội để lại cho Doãn Hân Nghiên, cho nên dù phải liều cả cái mạng này thì Doãn Vĩ Nghiêm cũng sẽ bảo vệ nó thật tốt!
Lúc này Uông Mạc và một số quân nhân cũng đã tiến vào bên trong hang động, hiển nhiên anh cũng biết nơi này có ba con đường, nhưng chỉ có một con đường dẫn đến ngọn núi ở phía đối diện. Và lần này anh đến đây chính là bắt bọn hải tặc đã lợi dụng nguồn chảy của biển để chạy vào đây, lúc đầu thì bọn hắn đã cướp không ít tàu, thuyền và du thuyền ở trên biển, nhưng sau khi Uông Mạc tiếp nhận địa phận thì bọn hắn đã không chịu ngồi yên trên biển mà trực tiếp vào đất liền cướp của giết người. Đuổi theo đủ lâu thì bây giờ Uông Mạc mới có tung tích của bọn hắn ở nơi này.
Ban đầu khi Ngao Tinh Quỳ muốn xin Ngao Thiết cho họ cắm trại ở đây thì Ngao Thiết đã định từ chối, nhưng vì nhiệm vụ này rất quan trọng và bí mật nên không thể nào nói ra cho Ngao Tinh Quỳ biết sự thật sự. Nhưng dù sao thì quân đội hải quân cũng đã bố trí đủ người để bảo vệ nhóm bạn của Ngao Tinh Quỳ rồi nên không cần lo lắng.
Chỉ là không ngờ, trận mưa này lại đem tất cả mọi người ở trong cùng một hang động... Và hình như bọn cướp cũng ở đây.
Uông Mạc đi phía trước, Ngao Thiết và Quan Thiệu Dinh đi theo phía sau, còn Lý Ngọc Hồi thì ở lại với mọi người để đảm bảo sự an toàn của những người còn lại.
Bỗng nhiên lúc này Doãn Hân Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bình thường sói sẽ đi theo bầy, làm sao có chuyện đơn thân độc mã tấn công chứ? Chẳng lẽ... Đây là cái bẫy?
Nghĩ đến đây, Doãn Hân Nghiên liền nhìn Lý Ngọc Hồi, nói:
- Thiếu Úy Lý! Thiếu Úy Lý Ngọc Hồi!
- Có chuyện gì vậy tiểu thư?
- Đây là cái bẫy, chị mau báo lại với Uông Đô Đốc đi!
- Bẫy?
- Sói bình thường sẽ đi theo bầy, nếu như tiếng sói tru thì phải là một sói đầu đàn tru lên thì tất cả các con sói khác cũng sẽ làm theo. Bây giờ không có thời gian giải thích, chị và quân sĩ mau vào đó chi viện đi!
Lý Ngọc Hồi bán tính bán nghi, mặc dù cô ta có một chút thành kiến với Doãn Hân Nghiên, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của mọi người nên cô ta cũng gật đầu.
Giao lại mọi người cho Uông Lục Chi xong thì Lý Ngọc Hồi cùng với Ngao Tinh Quỳ, Doãn Vĩ Nghiêm và một số quân sĩ cũng đi vào. Trước khi Doãn Vĩ Nghiêm rời đi thì Doãn Hân Nghiên còn nắm lấy tay của cậu ấy, nói:
- Nếu bên trong hỗn loạn thì lùi lại, cách cửa hang năm bước chân có một hang động nhỏ, hãy kéo người gần mình nhất chạy trốn, đi thẳng theo hang động nhỏ một chút sẽ có chỗ thoát ra. Không được mạo hiểm, nghe rõ chưa?
- Chị...
Được chị gái quan tâm thì Doãn Vĩ Nghiêm cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt, nhưng cậu ấy còn chưa kịp xúc động thì Doãn Hân Nghiên đã nói:
- Cảm động cái gì, mau đi đi!
Doãn Vĩ Nghiêm chỉ biết cười rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc dù ở đây còn có Uông Lục Chi và Khưu Tái Sự nhưng thật ra cũng không quá an toàn, họ đều là những tân sinh viên, còn chưa tính là tân binh nữa, nếu như có một kẻ nào đó lọt ra bên ngoài thì nguy rồi.
Đến đây Doãn Hân Nghiên lại đi đến chỗ của Uông Lục Chi, nói:
- Em có dao găm không?
- Em có, nhưng chị cần dao găm làm gì chứ?
- Phòng vạn nhất.
Nói xong thì Uông Lục Chi cũng đưa dao găm của mình cho cô, mặc dù không hiểu tại sao nhưng cô ấy có một niềm tin rất lớn với người chị dâu tương lai này, cô gái có tên Doãn Hân Nghiên này bị Uông Lục Chi nhìn trúng rồi! Chắc chắn một ngày nào đó cô ấy sẽ đem Doãn Hân Nghiên về Uông gia, làm chị dâu của mình!
Có vẻ như nhóm người của Uông Mạc đã vào trong được mười lăm phút, còn nhóm theo sau cũng đã gần mười phút mà không hề có chút động tĩnh nào.
Doãn Hân Nghiên lúc này có một dự cảm không tốt lắm, cô đưa mắt nhìn Chu Băng Thanh, nói:
- Thanh Thanh, nếu như chút nữa có ẩu đả thì cậu phải chạy vào bên trong, ở trong hang động này có ba con đường, cậu cứ chạy thẳng là được. Nhớ là phải chạy thẳng, đừng rẽ vào đâu hết, biết chưa?
- Nghiên Nghiên, cậu nói vậy là sao?
- Không biết nữa, nhưng tớ có dự cảm không lành, giống như sắp có chuyện gì đó...
Còn chưa để Doãn Hân Nghiên nói hết thì một nhóm ba người từ bên trong hang động đã chạy ra, họ vừa chạy ra ngoài liền nhìn trúng Chu Băng Thanh và Doãn Hân Nghiên, lúc này cô liền nhanh chóng đẩy Chu Băng Thanh đến chỗ của Uông Lục Chi và Khưu Tái Sự, còn bản thân thì bị bắt làm con tin.
Khóe môi của Doãn Hân Nghiên có hơi giật giật... Đi chơi cũng bị bắt được luôn? Tài thật!
#Yu~