Trong lúc ngồi nghỉ ngơi thì Lý Ngọc Hồi cũng đã đi quan sát một vòng, đến khi cô ấy quay lại đã nhìn thẳng vào Uông Lục Chi, nhưng lời nói lại chứa rất nhiều hàm ý nhằm vào Doãn Hân Nghiên.

- Tiểu thư, nếu chúng ta đi theo đường bình thường thì khoảng chừng nửa tiếng sẽ đến nơi, nhưng trên đường đi có rất nhiều bẫy do Phó Đô Đốc chuẩn bị, nên là mọi người cần phải chú ý nhiều hơn.

- Nguy hiểm lắm sao?

- Nơi này là nó giả tập của quân đội, nên tôi không chắc Phó Đô Đốc cho chuẩn bị vài cái bẫy hay không, nhưng sẽ có một số bãi mìn nhỏ, tuy lực xác thương không cao, nhưng so với một số người không đủ thể lực thì tôi không chắc.

Không cần nói cũng biết, "người không đủ thể lực" ở trong miệng của Lý Ngọc Hồi còn không phải là Doãn Hân Nghiên sao? Chắc hẳn trong mắt của cô ta thì cô chỉ là một vật cản đường, tuy sức bền tốt nhưng không biết võ, lỡ gặp thú dữ hay tội phạm vượt ngục đều sẽ gặp nguy hiểm thôi.

Dừng một chút, Lý Ngọc Hồi lại nói:

- Nhưng nếu như muốn tránh các bãi mìn thì chúng ta vẫn có một con đường khác. Tuy nhiên thì nó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều... Nếu như xui xẻo thì có thể mất mạng.

- Đường nào?

Đến đây Lý Ngọc Hồi cũng chỉ tay về phía con thác ở bên kia, thật sự thì nhìn dòng nước của con thác chảy rất xiết, với những quân nhân có rèn luyện thì chuyện vượt thác là chuyện nhỏ, tuy nhiên thì với những người chưa từng được huấn luyện như Chu Băng Thanh hay Doãn Hân Nghiên, thậm chí là quân y như Doãn Thu Phương cũng sẽ là một sự mạo hiểm lớn.

Khi này Uông Lục Chi liền đưa tay xoa xoa cằm, còn chưa đợi cô ấy nói gì thì Doãn Hân Nghiên đã lên tiếng, nói:

- Có thể vượt thác.

Đừng nói là Uông Lục Chi ngạc nhiên, đến cả Lý Ngọc Hồi hay thậm chí là những người khác cũng ngơ ngác nhìn cô. Đứa em trai quý hóa thì khỏi cần nói, đã sớm sốc đến bay màu rồi, miệng thì há mốc, mắt thì trợn lớn, vô cùng kinh hãi trước lời nói của chị gái.

- Chị... Nhưng việc đó rất nguy hiểm.

- Nhưng sẽ không nguy hiểm hơn việc vừa đi vừa tránh mìn đâu. Chẳng những vậy... Trời sắp mưa rồi, nếu không nhanh lên thì mưa sẽ rất lớn, có khi cả ngày cũng không tạnh.

Nghe Doãn Hân Nghiên nói vậy thì Lý Ngọc Hồi cũng đưa mắt quan sát vân tượng, nhưng mà trời vẫn còn trong xanh lắm mà? Độ ẩm trong không khí cũng không quá cao, làm sao có mưa được chứ? Hoặc là cho có mưa thì cũng sẽ không quá lớn, cùng lắm là vài phút rồi tạnh thôi, chứ làm sao mà hết cả ngày cũng không tạnh được.

- Doãn tiểu thư chắc nghĩ nhiều rồi, tôi thấy thời tiết vẫn đang rất tốt mà.

Doãn Hân Nghiên chỉ cười, sau đó lại nói:

- Đó là chị thấy thôi.

Sau khi bàn bạc xong thì mọi người đều bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để vượt thác, hiển nhiên người dẫn đâu là Lý Ngọc Hồi, tiếp theo đó là Uông Lục Chi, Khưu Tái Sự, kế tiếp là Doãn Thu Phương, Chu Băng Thanh, Doãn Hân Nghiên, phía sau cùng mới là Doãn Vĩ Nghiêm và Ngao Tinh Quỳ.

Ban đầu khi họ mới leo thì cảm thấy vượt thác rất thú vị, nhưng họ chỉ mới xuất phát được mười phút thì trời đã bắt đầu chuyển đen, không lâu sau đó thì đã đổ mưa rất lớn. Đừng nói là Lý Ngọc Hồi ngạc nhiên, dường như tất cả mọi người đều rất kinh ngạc với thời tiết này.

Vì mưa quá lớn mà nếu tiếp tục vượt thác sẽ rất nguy hiểm. Trong lúc Lý Ngọc Hồi đang không biết là nên đi tiếp hay quay trở lại mặt đất thì đã có một giọng nói phía sau con thác vang vọng đến.

- Các người đang làm gì vậy?

Tuy rằng bọn họ là quân nhân nhưng đột nhiên có tiếng nói cũng khiến cho họ sợ hãi, đặc biệt là Uông Lục Chi và Chu Băng Thanh, hai người họ còn hét lớn nữa kìa.

Lúc này Lý Ngọc Hồi mới nhìn lại thì ở phía sau con thác có một hang động, không cần nghĩ ngợi nhiều, cô ấy liền nói:

- Mọi người bám trụ rồi đi theo hướng của tôi vào hang động!

Tuy rằng đoạn đường đi vào có chút nguy hiểm, nếu như không cẩn thận thì rất dễ rơi xuống thức nước, nhưng cũng may là tất cả mọi người đều an toàn.

Khi vào hang động thì cô nhìn thấy có rất nhiều quân nhân mặc quân phục ở đây, ban đầu cô còn có hơi giật mình, nhưng sau đó cô chỉ nghe Lý Ngọc Hồi gọi:

- Phó Đô Đốc.

- Ngọc Hồi? Cô cũng ở đây sao?

- Tôi theo lệnh của Đô Đốc bảo vệ cho tam tiểu thư.

Hóa ra người đàn ông trước mặt chính là Phó Đô Đốc - Ngao Thiết, cũng là anh trai của Ngao Tinh Quỳ, chủ của ngọn núi này. Vì đang trong thời gian huấn luyện tân binh nên đã đưa họ đến đây rèn luyện thân thể, trong lúc vượt thác thì thấy có mưa lớn nên đã vào đây trú ẩn.

Ngao Thiết nhìn một loạt, sau đó liền dừng lại ở chỗ của Doãn Hân Nghiên, sau đó lại nhìn Lý Ngọc Hồi nói:

- Sao lại vượt thác, cô có biết nguy hiểm lắm không hả?

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play