Editor: hatrang.- --
Đến khi Khương Ngâm biết được chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn thì đã là buổi chiều.
Thím Lâm mang theo vài quả đào chín đến đây, lúc đang tán gẫu thì vô tình nói ra. Theo lời nàng, mẹ kế của nhà họ Ôn quả thật cực kỳ tàn nhẫn, con trai mình chết rồi cũng không để yên cho Ôn Tiểu Bảo, đứa bé kia bị bóp cổ mạnh bạo, đáng thương biết bao!
Khương Ngâm nghe mà nhăn cả mặt, cậu vừa tức giận vừa bức xúc: “Chẳng lẽ Ôn viên ngoại không biết ngăn cản ư?”
Dù sao cũng là con trai ruột mình mà!
Thím Lâm lắc lắc đầu, “Nếu lão ta thật sự quan tâm đến Tiểu Bảo thì đã làm được gì đó từ tám đời trước rồi, đâu phải đợi đến bây giờ? Con nhìn xem mấy năm qua Tiểu Bảo bị bắt nạt thê thảm như thế nào, lão ta còn chẳng thèm lên tiếng một câu.”
“Nhưng hiện tại thì tốt rồi.” Thím Lâm giơ tay che miệng lại, giống như sợ người khác nghe thấy, “Con út lão ta đã đi, chỉ còn lại mỗi Ôn Tiểu Bảo, sau này đứa nhỏ sẽ dễ sống hơn nhiều. Nó là người thừa kế nhà họ Ôn, tương lai tốt đẹp của Tiểu Bảo sắp đến!”
“Chỉ là mụ mẹ kế kia, chậc chậc, không đơn giản đâu, có lẽ sau này vẫn còn nhiều chiêu trò nữa. Thế nhưng bây giờ Ôn viên ngoại bắt buộc phải bảo vệ đứa con trai duy nhất thôi, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.”
Khương Ngâm vẫn nhíu mày, có hơi lo lắng cho Ôn Kim Tài.
Tính tình tiểu mập mạp yếu đuối nhu nhược, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng một lời, nghe nói dấu vết trên cổ còn nặng lắm, không biết đối phương có lặng lẽ khóc thầm hay không?
Nhưng quả thật cái chết Ôn Dao đến rất bất ngờ, có lẽ đúng như thím Lâm nói, đó hẳn là quả báo nhà bọn họ, ngay cả đi đêm mà cũng bị chó hoang cắn chết.
Sau khi trò chuyện được một lúc, thím Lâm có việc bận nên phải đi trước.
Khương Ngâm tiễn nàng ra cửa, sau đó đứng thẫn thờ mãi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh nổi. Cậu rất muốn đi tìm tiểu mập mạp, nhưng sợ nhà đối phương xảy ra chuyện lớn như vậy, không có thời gian đón tiếp mình, đến lúc đó sẽ càng gây thêm phiền toái.
Song không ngờ ngay khi thiếu niên vừa định đóng cửa thì lại thấy một bóng dáng áo trắng từ xa chạy tới, tiểu mập mạp thở hổn hển gọi to: “Đừng... đừng đóng cửa! Khương Ngâm... Hộc hộc hộc...”
Hai mắt cậu lập tức sáng lên, vội vàng đi đến nắm tay Ôn Kim Tài, ngó trái ngó phải. Ánh nhìn vừa rơi xuống vết bầm ứ máu trên cổ đối phương, sắc mặt Khương Ngâm liền thay đổi trong chớp nhoáng, “Sao lại ác độc đến thế? Đã tím hết rồi!”
Cậu nhẹ nhàng chạm vào cổ hắn, không dám dùng chút lực nào. Làn da của đối phương gần như trắng bệch, thế nên càng làm nổi bật dấu cào đỏ tươi in sâu phía trên, cực kỳ ghê rợn. Đã thế người nọ còn chưa băng bó gì mà đã gấp gáp chạy đến đây.
Ôn Kim Tài thẹn thùng cười cười, hắn giơ tay gãi đầu, bộ dạng không hề để bụng, “Không sao đâu, nó chỉ trông đáng sợ mà thôi, ta không đau tí nào.”
Hắn thấy bạn tốt lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cứ như có dòng nước ấm áp chảy qua, thậm chí còn bất giác bật cười thành tiếng, “Thật sự không sao cả, đừng lo lắng cho ta nữa.”
Khương Ngâm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của đối phương, càng thêm tức giận hơn, thiếu niên trừng mắt liếc hắn một cái rồi kéo người nọ vào phòng. “Thôi được rồi, vào đây, ta bôi thuốc giúp ngươi. Thật là, cha ngươi không biết mời thầy thuốc đến xem hay sao!”
Ôn Kim Tài cười đến hai mắt cong cong, tung ta tung tăng đi theo Khương Ngâm.
Trong lòng hắn khẽ nói, thật ra khi nãy Ôn viên ngoại đã mời thầy thuốc về rồi, còn kê đơn đầy đủ. Chỉ là hắn nghĩ rằng nếu bạn tốt nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cậu chắc chắn sẽ đau lòng, nên mới không thèm băng bó gì mà cứ thế chạy đến đây.
Hắn thích nhìn Khương Ngâm lo lắng cho mình, giống như điều đó có thể chứng minh được vị trí của hắn trong lòng đối phương.
- --
Trong phòng.
Khương Ngâm ấn Ôn Kim Tài ngồi xuống ghế, vừa nghiêm khắc bảo hắn ta đừng cử động, vừa cẩn thận bôi thuốc cho đối phương, “Rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì thế? Nếu không tiện nói thì thôi.”
Dù sao cũng là chuyện riêng gia đình người ta.
Thiếu niên nọ hết sức tập trung, ánh mắt chăm chú cứ như thể chỉ nhìn thấy một người duy nhất. Cậu khẽ cúi đầu, tỉ mỉ thoa thuốc mỡ lên miệng vết thương, vài sợi tóc mảnh rơi xuống bay bay trước trán, khiến Ôn Kim Tài chợt thấy trái tim hơi ngứa ngáy.
Giống như một chú mèo bị cây que lông vũ trêu chọc, hắn bất giác muốn vén sợi tóc kia ra sau tai thiếu niên.
Quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.
Tầm mắt Ôn Kim Tài dừng lại trên gò má Khương Ngâm, dưới ánh nắng rực vàng chiếu rọi, thậm chí còn dễ dàng trông thấy vô số sợi lông tơ mịn màng, có lẽ xúc cảm khi chạm vào sẽ rất đỗi mềm mại, hệt như con người cậu vậy.
Hắn ngắm quá chăm chú, thế nên không nghe rõ Khương Ngâm đang nói gì, mãi đến khi sực tỉnh mới vội đáp: “À à, tiện chứ tiện chứ, tối qua Ôn Dao ra ngoài không về, sáng nay bị phát hiện chết bên bờ sông, bị... bị chó hoang cắn chết.”
Thực ra chuyện này không có gì khó nói cả, hắn đến tìm cậu cũng là để kể lại đầu đuôi ngọn ngành, chứ không muốn bạn tốt nghe những lời đồn thổi “sự thật” vớ vẩn nào đó từ miệng người khác.
Lỡ như làm Khương Ngâm nghĩ nhiều thì sao?
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận ngước mắt nhìn thiếu niên một chút, cứ như sợ cảnh tượng quá mức đẫm máu ấy sẽ ảnh hưởng đến đối phương.
Khương Ngâm đã sớm bị dọa rồi, thế nên bây giờ cũng không có cảm giác gì, cậu chỉ lo lắng tiểu mập mạp nghĩ ngợi linh tinh mà thôi. Cậu nhớ tới thím Lâm có nói lúc Ôn phu nhân bị kéo đi cứ luôn gào thét chửi rủa bảo Ôn Tiểu Bảo hại chết con trai bà, bèn vỗ vỗ tay hắn an ủi.
“Đừng nghe người ngoài nói lung tung, ta tin rằng chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Về nhà nhớ an tâm dưỡng thương, ngủ một giấc thật ngon.”
Ôn Kim Tài nghe xong, hai mắt chớp chớp, từ từ nở một nụ cười ngại ngùng cực kỳ vô hại.
“Ừm, được.”
- --
Vì đối phương vẫn đang bị thương, thế nên Khương Ngâm đương nhiên không thể giữ lại, sau khi tiễn tiểu mập mạp đi, cậu liền sang nhà công chính kế bên.
Quý Linh Lang đang ở trong phòng, thiếu niên bèn đi thẳng một mạch đến đó. Lúc bước qua hiên thì bắt gặp Kha Đàm khoanh tay ngồi vắt vẻo trên lan can, hai chân đong đưa giữa không trung, không hề sợ sẽ ngã xuống.
Thấy cậu từ xa đi tới, hắn liền nháy mắt với Khương Ngâm, rồi ném một vật nhỏ qua. Cậu đưa tay bắt lấy, ngạc nhiên phát hiện đó là một chiếc chuông phỉ thúy tinh xảo, nhỏ nhỏ xinh xinh màu xanh biếc, bề mặt hết sức mượt mà bóng loáng, khi lắc lắc còn phát ra tiếng kêu nhẹ.
Đôi mắt Khương Ngâm lập tức sáng lên, thật là một vật nhỏ đáng yêu.
“Tặng ta sao?”
“Cho ngươi đấy!” Kha Đàm vẫy vẫy tay, chỉ vài bước đã nhảy thoắt lên mái hiên, bóng đen chớp nhoáng nhanh chóng biến mất, cứ như việc tặng quà cũng chỉ xuất phát từ hứng thú nhất thời mà thôi.
Khương Ngâm lại chớp chớp mi, không hiểu lắm hành động đến rồi đi như gió của đối phương, nhưng điều đó cũng không ngăn cậu thích vật nhỏ này. Vì thế, thiếu niên cẩn thận cất chiếc lục lạc phỉ thúy vào túi tiền bên hông, giữ thật kỹ, sợ bị va đập.
Khi bước vào, Quý Linh Lang dường như vừa xử lý xong công vụ, đang mệt mỏi ấn ấn thái dương. Thấy Khương Ngâm đến, hàng mày nhíu chặt của hắn lập tức giãn ra, cười khẽ nói: “Lại đây giúp ta xoa bóp một chút.”
Hôm nay công chính vận y phục đen tuyền, hông đeo thắt lưng ngọc trắng pha sắc đỏ, so với ngày thường thì khí thế có vẻ đứng đắn nghiêm trang hơn, giảm đi phần nào vẻ phong lưu vốn có, thực sự tỏa ra phong thái bậc lãnh đạo cao quý.
Khương Ngâm chưa từng thấy đối phương mặc một bộ quần áo nào hai lần cả, mỗi khi gặp hắn đều như con chim công xòe đuôi, sức hút mãnh liệt ngút ngàn. Thiếu niên thầm thở dài một tiếng, đúng là tư bản độc ác mà, rồi ngoan ngoãn bước tới mát xa huyệt đạo trên đầu hắn ta.
Tóc Quý Linh Lang được buộc cao bằng một chiếc phát quan làm từ ngọc, từng sợi đen bóng, mượt mà óng ả khiến Khương Ngâm không khỏi lén sờ soạng một chút, quả nhiên xúc cảm mềm mại như lụa, làm cậu tò mò không biết đối phương dưỡng tóc thế nào.
Cậu xoa bóp quá nhẹ nhàng, lực tay gần như bằng không, thế nên chỉ một lúc sau Quý Linh Lang đã bảo Khương Ngâm dừng lại, rồi đứng lên lấy một quyển sách từ giá sách bên cạnh đến, “Hôm nay không cần mài mực, đọc thơ cho ta nghe đi.”
Hắn lười biếng tựa lưng lên ghế, cười cười trêu chọc, “Nếu gặp từ nào không biết, nhớ hỏi ta nhé ~”
Khương Ngâm giả vờ không nghe thấy, hừ, tui sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!
Nhưng ai ngờ, cậu vừa lật đại một trang, đập vào mắt là bài 《 Quân Tử Vu Dịch 》 trong Kinh Thi, gặp ngay mấy từ không biết. Khoé mắt thiếu niên giật giật, lật sang trang khác, lập tức trông thấy một bài thơ tình, đang định tiếp tục thì chợt phát hiện công chính bên cạnh nhướng mày hừ nhẹ, như là đang thắc mắc sao cậu chưa bắt đầu.
Khương Ngâm khẽ cắn môi, cố nặn ra từng chữ, lòng nghĩ thầm rằng có lẽ đối phương đang bận xử lý công việc nên chắc cũng sẽ không để ý lắm đến nội dung mình đọc.
“Người con gái yêu kiều nhàn nhã,
Đợi góc thành, nàng đã hẹn nhau.
Yêu nàng chẳng thấy nàng đâu,
Bâng khuâng ta cứ gãi đầu dậm châm.
Người con gái yêu kiều trầm lặng.
Bút can son nàng tặng trao tay.
Bút son dáng đỏ hay hay.
Ta trông nàng đẹp lòng đầy thích ưa.
Ngoài đồng nội ngó tranh nàng tặng.
Thì tin ngay chắc hẳn lạ xinh.
Ngươi nào lạ đẹp cho đành,
Vì nàng trao tặng mà thành đẹp lây.”*
*ba bài thơ Tĩnh nữ 1, 2, 3 của Khổng Tử, bản dịch của Tạ Quang PhátĐang đọc trơn tru thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chữ này đọc sai rồi, phải là 荑: tí, nghĩa gốc là chồi non của cỏ tranh, ở đây tượng trưng cho việc kết hôn.”
Khương Ngâm chợt trông thấy ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ trên trang sách, dường như là đang sửa lỗi cho cậu. Thiếu niên giật mình vội lùi về phía sau, mới nhận ra đối phương đã đứng ngay trước mặt tự khi nào.
“A, vậy... vậy sao? Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý hơn.”
Cậu đáp lời theo bản năng, có cảm tưởng như đang đối mặt với Lâm tú tài, rõ ràng không trong giờ học mà vẫn phải cố gắng giữ thái độ ngoan ngoãn, bức bối muốn chítttt.
May là Quý Linh Lang cũng không làm khó thiếu niên, hắn nói tiếp: “Lần trước người bạn của ta rất thích chữ ngươi, muốn xin thêm một bức nữa, không biết ngươi có sẵn lòng không?”
???
Khương Ngâm cứ tưởng mình nghe nhầm, “Bức... bức thư pháp của ai đẹp cơ? Ta á?”
Nét mặt cậu hết sức khoa trương, chỉ chỉ tay vào chính mình, không thể tin nổi.
||||| Truyện đề cử:
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật |||||
Rốt cuộc là cậu nghe nhầm hay đối phương nói nhầm?
Khoé miệng Quý Linh Lang thoáng co giật, nụ cười trên môi cũng có chút gượng gạo. Chính hắn còn không ngờ tới đế quân lại dùng cách này để bồi dưỡng tình cảm với Khương Ngâm, bởi bức thư pháp kia dù hắn có bình tĩnh đến đâu cũng không nhịn được mà bật cười. Nếu vẫn đang ở thời lão thái phó còn trẻ, nhìn thấy con cháu hoàng thất viết chữ xấu như vậy, e là sẽ đuổi theo mắng Khương Ngâm ầm lên mất thôi.
Song dù trong lòng có nghĩ gì thì ngoài mặt Quý Linh Lang vẫn giữ vững vỏ bọc hoàn hảo, liên tục khen ngợi không dứt, khiến người đối diện phơi phới như được tắm trong gió xuân. Đến mức Khương Ngâm nghe xong còn có chút lâng lâng, thật sự cho rằng mình viết chữ không tồi, nên vội gật đầu đồng ý ngay.
Chỉ là ——
“Nên viết gì đây?”
Thiếu niên trầm ngâm một lát, cầm bút viết một câu: “Trấn Tiểu Hà chẳng có gì, tặng ngươi một bức tranh mùa hè.”, rồi vẽ thêm một chùm nho ở góc tờ giấy.
Mùa hè là mùa ăn nho.
Có lần cậu đi ngang qua nhà kia, trông thấy những chùm nho tim tím trĩu nặng, quả vừa tròn vừa to, mọng nước vô cùng, mới đứng xa xa đã ngửi được hương chua ngọt lan tỏa. Mấy cành cây hấp dẫn vươn ra ngoài tường, Khương Ngâm bèn xắn tay áo cố với đến nhưng không thành, lại sợ ở lâu bị phát hiện, nên chỉ đành bỏ đi trong tiếc nuối.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn thèm hương vị đó.
Cậu nằm trên bàn xoay tới xoay lui, vô ý dính mực lên tay, dấu vết vẩy khắp tờ giấy. Nhưng Khương Ngâm không muốn vẽ lại nữa, vì thế chỉ gấp lại rồi đưa cho cho Quý Linh Lang.
“Ta viết xong rồi, ngài gửi cho người ta đi.”
Thiếu niên không hiểu nổi vị kia hoàng huynh kia có gu thầm mỹ thế nào mà lại thấy chữ mình đẹp. Chẳng lẽ là… huynh đệ trong mắt hoá Tây Thi?
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, lúc chuẩn bị rời đi, chẳng biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, Khương Ngâm bỗng lấy lục lạc phỉ thúy trong túi ra, cứ như đang hiến dâng bảo vật, “Quý đại nhân, ngài thấy nó có đẹp không, nếu ngài thích thì ta tặng ngài nhé?”
Ánh mắt Quý Linh Lang dừng lại trên đôi tay trắng nõn của thiếu niên, chiếc chuông phỉ thúy nằm lọt thỏm bên trong trông càng có vẻ xinh xắn đáng yêu hơn, rất hợp với các cô gái và trẻ nhỏ.
Đó là thứ mà hôm nay hắn và Kha Đàm mua khi ra ngoài dạo phố. Sinh nhật của Linh Quân sắp đến, Quý Linh Lang định chuẩn bị một món quà thật đặc biệt cho đối phương. Tuy cũng không mong sẽ tìm được bảo vật gì ở trấn nhỏ này, nhưng không ngờ ông chủ Trân Bảo Các lại lấy ra một chiếc lục lạc phỉ thúy.
Chất liệu và màu sắc như thế đã xem như không tồi trong nơi đây.
Chỉ là không hợp với Linh Quân nên hắn bỏ qua, song khi rời đi lại thấy Kha Đàm đột nhiên quay lại mua vật nhỏ ấy. Lúc đó hắn còn trêu chọc đối phương có phải đã có người trong lòng rồi không.
Kha Đàm chỉ cười cười, nói là mua chơi thôi, nhưng bây giờ ——
Nó xuất hiện trong tay Khương Ngâm.
Thiếu niên nọ vẫn hoàn toàn không hay biết gì, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng về phía nam nhân, bên trong con ngươi thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Đối với một người sống ở nơi hoang sơ hẻo lánh thế này, món đồ kia cũng miễn cưỡng xem như một bảo bối, vậy mà cậu lại sẵn lòng nói muốn tặng cho mình.
Không biết Quý Linh Lang nghĩ thế nào, đưa tay nhận lấy.
“Vậy thì ta xin cảm ơn Khương tiểu lang quân...”
Đôi mắt đào hoa hơi cong cong, nam nhân mỉm cười, đong đầy nét dịu dàng cưng chiều, ngón tay thon dài nhận lấy chiếc chuông nhỏ từ Khương Ngâm. Khi rút về, hắn dường như còn vô tình khẽ cào nhẹ lên lòng bàn tay đối phương.
Ngưa ngứa tê dại, mê người lạ kỳ.
- --
note của editor:mng muốn xốp đổi xưng hô giữa em Khương và Quý khùng điêng thành "em - ngài" không=)) dù thằng chả khốn nạn mà nghe cứ hỏni thế nào í, tại bé Khương nguyên tác cũng thích họ Quý😤