Trong một tiểu viện cũ nát của nhà họ Ôn, Ôn Kim Tài đặt hộp thức ăn lên bàn, chuẩn bị dùng bữa.
Hoàng hôn dần buông xuống, sắc cam đỏ ngập tràn nơi chân trời, ánh chiều tà xuyên qua sân nhỏ in lên mặt đất những hình dáng mái ngói so le lởm chởm. Gió phần phật mang cái lạnh tê cóng thấm vào da thịt, có bóng cây khe khẽ đong đưa, vô thức khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Ai có thể tưởng tượng được một nơi hoang vu hẻo lánh như thế lại là chỗ ở của đại thiếu gia nhà họ Ôn chứ? Tương phản với nhà trước hết sức xa hoa tráng lệ, vẻ cũ nát xung quanh đây quả thực đã phản ánh rất rõ ràng việc đại công tử bị thất sủng.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, nhưng không đợi Ôn Kim Tài ra mở thì đã bị đẩy mạnh vào, cứ như hành động vừa rồi chỉ làm cho có, hoàn toàn không quan tâm đến sự cho phép của người ngồi trong.
Hắn lập tức biết ngay người đến là ai, động tác đứng lên liền khựng lại, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Chỉ thấy một thiếu niên mặt trắng như ngọc bước vào, trên môi là nụ cười tươi tắn, đường diềm mây trôi được thêu lên vạt áo màu xanh đậm, bên hông đeo một miếng ngọc đen thượng hạng. Dung mạo rất giống người mẹ kế mặt hiền tâm ác kia, tuấn tú vô cùng, chỉ là trong con ngươi phảng phất nét u ám tàn nhẫn.
Chính là vị đệ đệ giả tạo nham hiểm của hắn —— Ôn Dao.
“Đợi mãi không thấy đại ca ra mở cửa, tiểu đệ đành phải tự vào. Đại ca chắc không để bụng đâu nhỉ?” Ôn Dao cười nhẹ, nhưng giọng nói hoàn toàn không có chút áy náy nào, chỉ ngang nhiên liếc mắt đánh giá bố trí trong sân như thể đây là nhà của mình.
Ôn Kim Tài lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thấy đối phương không chào đón mình, Ôn Dao cũng không tức giận, hắn lên tiếng than thở: “Ôi chao, phụ thân thật là, để cho viện của đại ca hư nát thế này, cũng không biết đổi sang một nơi ở khác.”
Thanh âm kia tràn đầy phẫn nộ, chẳng khác nào một đệ đệ tốt đang bất bình thay cho đại ca, cứ như người lúc trước chiếm viện của Ôn Kim Tài rồi đuổi tiểu mập mạp đến đây không phải hắn ta.
Ôn Dao liếc qua thức ăn trên bàn, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng lại đầy thương xót nói: “Chậc chậc, dạo này đại ca đáng thương quá, bên bếp lại dám chuẩn bị cho ngươi món đơn giản như thế này, đến cả chó cũng không thèm ăn!”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ôn Kim Tài không nhịn được chất vấn. Mỗi lần đối phương đến đây đều để cướp đi vài thứ quý giá, nhưng bây giờ trong viện hắn toàn là đồ cũ nát, còn gì đáng lấy nữa đâu?
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, chẳng lẽ Ôn Dao tìm mình để diễn kịch tình cảm huynh đệ? Nhưng phụ thân cũng không ở đây xem bọn họ bày trò.
Ôn Dao đương nhiên không rảnh rỗi đến thế, hắn ghét bỏ nhìn quanh một lượt khắp phòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn tay ở đầu giường. Vải mềm màu mơ nhạt, phía trên thêu một bông hoa đào, rõ ràng không phải của Ôn Kim Tài.
Đặt ở một vị trí riêng tư như thế, có thể thấy chủ nhân rất quý trọng nó.
Hai mắt hắn lập tức sáng lên, đi thẳng qua đầu giường.
Khi Ôn Kim Tài nhận ra ý định của hắn ta thì đã muộn, bèn vội vã chạy đến toan giật lại, nhưng chiếc khăn đã nằm trong tay đối phương, “Trả lại cho ta! Ngươi mau trả lại cho ta, bỏ ra!”
Ôn Dao giơ cao chiếc khăn tay lên, nhanh chóng trốn ra sau bàn. Bởi vì trời tối, căn phòng có chút âm u, nên Ôn Kim Tài cố ý thắp nến đặt phía trên, nhưng không ngờ giờ đây nó lại trở thành vũ khí sắc bén đe dọa hắn.
“Nếu ngươi bước qua, ta sẽ đốt chiếc khăn này!” Ôn Dao lớn tiếng cảnh cáo.
Quả nhiên Ôn Kim Tài dừng chân ngay lập tức, nắm tay gắt gao siết chặt đến trắng bệch, căm hận nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt là lửa giận phừng phực sắp chực trào, hắn gằn từng chữ từng chữ một: “Ngươi trả lại cho ta.”
Ôn Dao thấy món đồ này thực sự có thể khống chế được đối phương, biểu cảm lập tức thả lỏng, lộ ra nét mặt vừa kiêu ngạo vừa hết sức xấu xí, “Chà, đại ca, đây không phải khăn của ngươi đúng không? Lại còn màu mơ, chắc chắn là thuộc về một cô gái nào đó rồi.”
Hắn tặc lưỡi khen ngợi, “Chiêu trò của đại ca thật lợi hại, thế mà có người tự nguyện tặng khăn tay cho ngươi, không biết cô nương nhà ai lại đi coi trọng...”
Ôn Dao khinh thường liếc nhìn Ôn Kim Tài, sự châm biếm cay độc ẩn giấu trong từng câu chữ, rồi tiếp tục bổ sung với giọng điệu giễu cợt cực kỳ, “Một người béo ú như đại ca.”
Ôn Kim Tài không nói một lời, chỉ dùng con ngươi âm u nặng nề nhìn hắn, ánh mắt hung ác tựa như một con chó đói đang muốn cắn người.
Ôn Dao đã nắm được điểm yếu của đối phương, đương nhiên không sợ, “Đại ca, ngươi nghĩ cô nương đó là ai?”
Hắn soi xét cơ thể mập mạp của Ôn Kim Tài, vừa như trào phúng vừa như ghen tị, “Đại ca không trả lời, ta cũng biết. Đoán xem hôm nay trên đường về nhà ta đã gặp ai?”
Hắn nhìn chằm chằm đối phương, bên trong bốc cháy ngọn lửa vô cùng hưng phấn kích động, khuôn mặt thanh tú trở nên vặn vẹo vì quá đỗi cuồng nhiệt, thoạt nhìn có chút đáng sợ, “Ta thấy đại ca đi cùng một cô gái.”
Lòng Ôn Kim Tài lập tức trầm xuống, chợt có dự cảm không lành, quả nhiên liền nghe Ôn Dao tiếp tục nói.
“Ta chỉ muốn xem thử xem ai sẽ thích một người như đại ca, nhưng càng nhìn kỹ thì gương mặt kia càng thêm quen thuộc. Ngươi đoán xem đó là ai ——”
“Là Khương Ngâm!”
Biểu cảm của Ôn Dao vô cùng khoa trương, “Đại ca, không ngờ hắn lại tô son trát phấn, còn mặc váy y hệt phụ nữ!”
“Thật là ghê tởm, đường đường là một nam nhân mà lại cố tình giả dạng thành con gái.” Nét mặt hắn vừa chán ghét vừa ẩn ẩn hưng phấn, như thể đã phát hiện ra một bí mật hết sức động trời, “Đại ca đi cùng hắn, hẳn đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Ngươi câm miệng!” Ôn Kim Tài hung tợn đến gần, thở hổn hển vô cùng nặng nề.
“Câm miệng? Ha ha ha, đại ca bảo ta câm miệng, bởi vì ta nói trúng tim đen của các ngươi sao?” Ôn Dao vẫn tiếp tục, “À, ta hiểu rồi. Đại ca và hắn ta hành động thân mật, còn ôm ôm ấp ấp, chắc ngươi không chỉ biết mà còn làm nhiều thứ hơn nữa nhỉ?”
“Đại ca, hắn trang điểm thành nữ nhân như thế, vậy có mời ngươi lên giường với hắn không? Các ngươi làm rồi phải không? Thảo nào hắn từ chối mọi người trong trấn, chỉ chơi với mỗi ngươi. Quả nhiên quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.” Hắn ghé sát lại, cười cười đầy gian manh, “Đại ca, chơi đàn ông cảm giác thế nào?”
“Aaa ——!” Ôn Dao lập tức bị đấm một quyền ngã sõng soài xuống đất, khoang miệng nhanh chóng ứa máu tươi ra, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ dữ tợn, “Sao hả, đã làm rồi mà không cho ta nói sao? Khương Ngâm chính là một con đĩ lăng loàn, bị đàn ông chịch nát, ngay cả tên mập chết tiệt như ngươi cũng không tha!”
Ôn Kim Tài tức giận đến bùng nổ, cả mặt đỏ bừng, hắn hầm hầm nhìn chằm chằm Ôn Dao đang huyên thuyên mấy lời tục tĩu không ngừng, cổ nổi gân xanh dày đặc lên, toàn thân như là một con dã thú bị chọc điên, “Ngươi câm miệng cho ta! Không được xúc phạm hắn! Ngươi có tư cách gì nói hắn như vậy? Ngươi là thứ...”
Hắn nghiến chặt răng ken két, cơn phẫn nộ dâng trào đến đỉnh điểm, làm cho thịt mỡ trên mặt cũng run run vặn vẹo, bỗng chốc trở nên đáng sợ hung hãn cực kỳ.
Ôn Dao phun ra một ngụm máu, liên tục cười ha hả, “Ngươi tức rồi ngươi tức rồi, đại ca, ta mới nói hắn như vậy mà đã nổi giận rồi sao? Khương Ngâm chính là tên biến thái, dòng thứ giả làm phụ nữ ghê tởm chết khiếp. Ta không chỉ muốn chửi hắn, mà còn muốn nói ra! Ta muốn cho tất cả mọi người trong trấn biết chuyện này! Ha ha ha ha.....”
Không biết lời nào đã chạm đến thần kinh Ôn Kim Tài, thịt mềm trên mặt hắn đột nhiên co giật dữ dội, vội vàng lao tới như phát điên, đấm liên tục vào Ôn Dao. Người dưới thân bị đánh đến mặt mũi bê bết máu tươi, nhưng hắn vẫn không hề dừng tay, cứ như chỉ có tiếp tục mới có thể khiến đối phương câm miệng, “Không được nói! Không được nói ra! Ta sẽ không để ngươi có cơ hội, không bao giờ để ngươi nói ra...”
Bởi vì đã đứng ngẩn ngơ dưới cơn mưa, nên mới biết cảm giác buốt giá khắc sâu tận xương tủy ra sao.
Nên mới thấu lời đồn thổi vớ vẩn có thể tàn phá một người đến mức nào.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã phải hứng chịu vô số ánh mắt cười nhạo chế giễu, những lời lẽ nhục nhã mỉa mai, thậm chí là cả xô đẩy bạo lực.
Hắn gần như lớn lên trong sự ghét bỏ của mọi người
xung quanh.
Vì vậy, hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu những chuyện này xảy ra với Khương Ngâm thì sẽ như thế nào.
Khương Ngâm của hắn, Khương Ngâm luôn vui vẻ vô tư của hắn, sẽ bị người khác mắng là biến thái, sẽ bị chỉ trích, bị phán xét bằng những ánh mắt vừa ghê tởm vừa đen tối. Người nọ vốn đã nhỏ bé gầy gò, chắc chắn sẽ bị ép đến phát điên.
Ôn Kim Tài lẩm bẩm liên tục, giống như đang vô cùng kinh hãi, cả gương mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, đôi mắt trừng to vì hoảng sợ, còn phần gáy thì tức đến đỏ bừng. Hắn điên cuồng nhìn chằm chằm vào Ôn Dao mặt mũi bầm dập dưới thân, con ngươi lập lòe lúc sáng lúc tối, dường như là đang tự hỏi nên làm cách nào để đối phương vĩnh viễn không bao giờ nói ra bí mật này.
Ôn Dao không biết gì cả, còn tưởng rằng người đè lên mình bị dọa sợ, thế nên càng cười độc ác hơn, “Ta muốn làm cho hắn thân bại danh liệt, ta muốn——”
Lời nói đột ngột bị nghẹn lại trong cuống họng, bởi vì một đôi tay lập tức duỗi ra bóp chặt lấy cổ hắn. Sức lực kia lớn đến kinh hồn, hai mắt Ôn Dao trợn lên trắng dã, chẳng mấy chốc cả mặt đã chuyển sang màu tím tái. Hắn giãy giụa dữ dội không ngừng, phản chiếu lên đôi con ngươi cực độ hoảng loạn là một gương mặt bình tĩnh lạnh lẽo.
“Ặc... ư, buông... ra...” Ôn Dao vùng vẫy kịch liệt, liên tục cào cấu lên đôi tay đang bóp cổ mình, “Ta không dám nữa... Ư… Ta không nói... Buông...ra…”
“Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi.” Ôn Kim Tài lẩm bẩm, dường như đang tự thuyết phục bản thân, đồng tử tối tăm chỉ còn lại sự rét buốt tàn nhẫn, thản nhiên nhìn Ôn Dao như đang nhìn một cái xác vô hồn lạnh ngắt.
“Ặc… ặc... Buông ta... ra...”
Lúc này biểu cảm Ôn Kim Tài đã dần bình tĩnh lại, chỉ có cơ bắp trên má là vẫn hơi giật giật như đang bị co rút, dáng vẻ quái dị khiếp đảm vô cùng. Nhìn Ôn Dao đang giãy giụa liên tục, động tác trên tay hắn lại tiếp tục siết mạnh, thờ ơ bình tĩnh tựa như đang giết chết một con thỏ, chứ chẳng phải chính em trai ruột của mình.
Ánh nến trên bàn mong manh yếu ớt, có cảm tưởng sẽ tắt ngúm bất cứ lúc nào, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, sự chống cự của người dưới thân dần yếu đi, thậm chí không còn động đậy nữa.
Lại chờ thêm một khoảng thời gian dài dằng dặc, Ôn Kim Tài mới buông tay đứng dậy. Bởi vì đã ngồi xổm quá lâu, thế nên hai chân có chút tê cứng loạng choạng, hắn tựa lên cây cột bên cạnh một chút, mới nhận ra bàn tay mình đang không ngừng run rẩy.
Nhẹ thở ra một hơi, nét mặt Ôn Kim Tài ẩn khuất trong căn phòng u ám, mang lại hơi thở đen tối cực kỳ mơ hồ khó hiểu.
Hắn đã nghĩ rằng mình sẽ rất sợ hãi, nhưng thực tế lòng lại bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn đang nhanh chóng suy tính xem nên làm sao để xử lý thi thể một cách hoàn hảo.
Và không một ai nghi ngờ.
Hắn bình tĩnh kéo xác ra ngoài sân, máu tươi chảy ròng ròng thành vũng đầy đất, trong bóng đêm càng thêm đọng lại sắc đặc sệt đen mực.
Lúc này, sắc trời đã tối muộn, cũng may sân nhà hắn khá vắng vẻ, chỉ có tiếng quạ đen kêu thê lương, đặc biệt kì dị. Vì thế, ngay cả người hầu cũng không dám bén mảng đến, cực kỳ thuận tiện để hắn xử lý mọi thứ.
Mấy con chó trong sân ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức đói bụng đến tru tréo rên rỉ.
Ôn Kim Tài kéo thi thể đến trước mặt lũ chó, hắn ngồi xổm xuống vuốt ve chúng, nói: “Khổ cho bọn mi, theo ta không đủ no đã đành, mà còn bị ta ăn luôn cả thức ăn. Giờ ta bồi thường cho bọn mi nhé?”
“Ăn đi.” Hắn vỗ vỗ mấy con chó đang thè lưỡi thở hổn hển, để mặc chúng vồ vập lao đến cắn xé xác chết điên cuồng. Chỉ một thoáng, cảnh tượng liền trở nên cực kỳ đẫm máu, tàn nhẫn không sao tả xiết.
“Gừ... gừ!” Từng tảng từng tảng thịt lớn đứt lìa khỏi thi thể, bê bết nhoe nhoét lẫn lộn trong đám máu đỏ tươi.
Ôn Kim Tài đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, trời càng lúc càng tối đen, lũ chó đã ăn no, liền ngoan ngoãn vẫy đuôi trước mặt hắn. Ôn Kim Tài vuốt ve để chúng chạy đi chơi, sau đó liền bước tới xác chết không còn nguyên vẹn nằm phía xa. Gương mặt đã từng ôn hòa tuấn tú nay chỉ còn lại hộp sọ, lồng ngực cũng bị cắn xé đến máu thịt lẫn lộn. Hắn bình tĩnh nhét những bộ phận còn lại vào một cái bao tải màu đen, rồi lợi dụng bóng đêm chui ra ngoài lỗ chó.
Nhờ có cái lỗ chó này, trước đây hắn đã lẻn đi ăn vụng, bây giờ cũng qua đây mà không một ai hay biết.
Trùng hợp vừa ra là tới ngọn núi sau nhà, cách đó không xa là hồ sen. Đêm đen thăm thẳm nặng nề, trong rừng vang lên vài tiếng côn trùng kêu ri rỉ, bóng cây rậm rạp dường như đã hoàn toàn hòa vào màn đêm. Ôn Kim Tài vác bao tải đến bờ hồ, rồi ném xác xuống cạnh đó. Buổi tối thường có chó hoang lui tới đây, đến sáng mai, có lẽ thi thể kia chỉ còn lại một đống xương trắng.
Làm xong hết thảy, Ôn Kim Tài lại đi theo đường cũ trở về.
Vừa đặt chân đến nhà, hắn lập tức đi lấy một chậu nước, cẩn thận lau sạch vết máu đọng lại trên mặt đất, rồi chôn mớ xương thịt hỗn độn lũ chó ăn no để lại, cuối cùng mới bắt đầu đi tắm.
Lúc nãy trời tối nên không thấy rõ lắm, bây giờ dưới ánh nến mới phát hiện trên mặt mình vẫn còn vài giọt máu khô, chắc là vô tình dính phải. Sau khi thay đồ, rửa sạch tất cả xong, hắn lại đi chỉnh chiếc ghế bị đổ dưới đất lên.
Mọi thứ đã hoàn tất, dường như không còn gì không ổn nữa, Ôn Kim Tài mới lên giường ngủ.
Cõi lòng chợt thấy trống rỗng lạ kì, trong đêm đen yên tĩnh, toàn bộ sự bình tĩnh lạnh lùng ban nãy lập tức sụp đổ vỡ vụn trong tích tắc. Hắn đột nhiên phát hiện cả người mềm nhũn rã rời, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng máu me đỏ tươi khắp nơi.
Hắn ngồi bật dậy, lấy chiếc khăn tay ở đầu giường tới, cẩn thận đưa lên mũi ngửi ngửi, con tim hoảng hốt dần dần an tâm trở lại.
Đặt chiếc khăn lên ngực, Ôn Kim Tài nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Một đêm mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT