Trên một tòa tháp cao ở trung tâm Yêu thị, vài người áo đỏ đeo mặt nạ kín bưng nhanh chóng xuất hiện, bao vây xung quanh trong nháy mắt. Bọn họ vượt nóc băng tường, đồng loạt bay về một phía nào đó.
Mà bên trong, một nam nhân vận áo choàng đen tuyền viền vàng đang đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, Thẩm Thôi Anh rũ mi xuống, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác, hắn đứng yên không động đậy, “Chư vị đang làm gì vậy, nếu ta nhớ không lầm, rõ ràng Yêu thị cấm đánh nhau phải không?”
Phía sau hắn là Vệ Từ một thân áo trắng như tuyết, khuôn mặt y vô cùng nghiêm nghị. Nam nhân ôm chặt chiếc hộp trên tay, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, “Từ khi nào phường chủ Như Ý Phường lại không tuân thủ quy củ như vậy? Hai bên giao dịch thành công liền không còn liên quan đến nhau, các ngươi bây giờ lại muốn làm gì?”
Người áo đỏ xoẹt một cái đã xuất hiện trước mặt bọn họ, hệt như một bóng ma. Tiếng cười khe khẽ thoát ra dưới lớp mặt nạ, thanh âm hắn ta có chút quái dị, giống như đã được biến đổi trở nên the thé.
“Hai vị công tử, Như Ý Phường quả thật có quy định không được chặn đường đoạt bảo sau khi giao dịch. Nhưng lần này bọn ta đến đây —— là vì việc riêng, phường chủ có lệnh, giết sạch không tha!” Hắn ta nhẹ nhàng nâng tay, đội quân áo đỏ phía sau lập tức đồng loạt giơ kiếm lên, “Muốn trách thì tự trách mình đi, chọc ai không chọc, lại phạm phải...”
Câu sau đó hắn nói hơi nhỏ, chỉ có thể loáng thoáng nghe được hai chữ phu nhân.
Nếu đối phương đã nhất quyết chặn đường, vậy thì không cần nhiều lời nữa, đến chiến đi!
Thẩm Thôi Anh rút kiếm ra, kiếm khí lạnh thấu xương, chỉ chớp mắt đã đánh ngã người trước mặt. Theo sau là một nhát bổ nặng nề rơi xuống, đối phương may mắn kịp thời né tránh, kiếm khí vụt ra gió mãnh liệt quét lên mặt đất, chỉ chốc lát đã lõm thành một cái hố lớn, bụi bặm bay tứ tung.
Nhưng rất nhanh lại có một người áo đỏ khác chắn trước mặt hắn, năm sáu kẻ đeo mặt nạ đồng loạt xông tới, tiếng leng keng leng keng không ngớt phát ra, đôi lúc còn loé lên cả tia lửa đỏ rực. Đột nhiên, có ai đó đánh lén từ sau lưng, Thẩm Thôi Anh không kịp né, chỉ đành chịu đựng, bị đâm một nhát xuống bả vai. Hắn đỏ mắt gầm lên rồi dồn toàn bộ linh lực vào một chiêu này, sau đó liền hung hãn chém ra, quật ngã cả một đoàn quân.
Nhưng vẫn không đủ.
Mẹ nó, hắn mắng thầm.
Quá nhiều người rồi.
Hắn phải đối phó với năm sáu tên cùng một lúc, chưa kể bên kia Vệ Từ cũng bị bao vây bởi rất nhiều người, đánh càng lâu sẽ càng thêm bất lợi. Chỉ thấy Vệ Từ quay đầu, nghiêm nghị liếc mắt nhìn hắn, Thẩm Thôi Anh lập tức liền hiểu ra ý tứ đối phương. Tạm thời họ vẫn chưa rõ mục đích thật sự của đám người áo đỏ kia, song dược liệu cần thiết cũng đã mua được, hiện giờ ưu tiên hàng đầu không phải là sống chết phản công, mà chính là ——
“Chạy mau!”
Băng vực của Vệ Từ lập tức được thi triển, sương trắng dần dần lan tràn dưới gót chân y, từng bông tuyết tinh khiết rơi lả tả xuống mặt đất. Khấp Thủy Kiếm rít lên một tiếng chói tai, trên mặt bên sáng loáng đầy buốt giá vừa vặn phản chiếu sắc mặt có chút tái nhợt của Vệ Từ.
Rèm mi y khẽ run run, một hạt trắng tinh vừa hay đậu lên. Chỉ trong phút chốc, mọi thứ xung quanh đồng loạt đông cứng lại thành băng, tầng tầng lớp lớp bông tuyết phủ kín cả vùng trời không khác gì một mùa đông đầy khắc nghiệt. Đám người áo đỏ cũng nhanh chóng khựng lại, động tác vẫn giữ nguyên tại thời điểm vung kiếm chuẩn bị chém xuống.
“Đi mau, ta không trụ được bao lâu!” Y hô to, vừa được vài bước đã đột nhiên cúi người ho khan, cả gương mặt trắng bợt tựa như lớp sương giá ngoài kia. Y vốn đã bị sát khí xâm nhập vào thân thể, hiện tại còn cố sức, khiến vết thương lại càng thêm nghiêm trọng.
“Sư phụ, người thế nào rồi?” Thẩm Thôi Anh vội vàng đi qua đỡ lấy y.
Vệ Từ nghiêng người né tránh, hai tay run rẩy chống kiếm lên mặt đất, nam nhân thở ra một hơi rồi lập tức đứng dậy, “Ngươi để A Ngâm ở đâu? Dược liệu đã tìm được rồi, bây giờ chúng ta chạy nhanh ra chỗ hắn, cùng rời khỏi đây.”
Y nói xong mới phát hiện người bên cạnh mãi vẫn chưa nhúc nhích, gương mặt Vệ Từ nhanh chóng căng chặt, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Thẩm Thôi Anh, “... A Ngâm đâu?”
Thẩm Thôi Anh giật giật miệng, lại không thể nói nên lời. Hắn vẫn luôn để một lá bùa hộ mệnh trên người Vệ Từ, ban nãy vừa mới cảm nhận được nó bị rách là đã vội phi tới cứu đối phương, còn Khương Ngâm... Khương Ngâm bị hắn bỏ lại ở nơi đó.
Sắc mặt Vệ Từ lập tức trở nên rất khó coi, y chộp lấy cổ áo Thẩm Thôi Anh, “A Ngâm vốn tu vi thấp, ngươi lại dám để hắn một mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?”
Nam nhân dùng sức siết chặt, đầu ngón tay thon dài cuộn tròn trắng bệch cả lên.
Một sợi tóc từ trên trán Thẩm Thôi Anh rơi xuống, rồi lại khó khăn bay bay phấp phới. Hắn cúi đầu, trong mắt chỉ toàn là ảo não, im lặng để Vệ Từ nắm áo mình chất vấn. Lúc ấy, vừa thấy sư phụ gặp nguy hiểm, hắn đã theo quán tính chạy đi tìm đối phương, căn bản quên mất Khương Ngâm bị bỏ lại có phải cũng sẽ sợ hãi hay không, sẽ... khóc hay không…
“Xin lỗi...” Thẩm Thôi Anh lẩm bẩm nói: “Ta đã quên mất...”
Hắn lo cho Vệ Từ, dường như đã thành một loại thói quen. Nhưng phải chăng hắn đã quên, từ khi Khương Ngâm đến, mọi thứ cũng chầm chậm thay đổi.
Tử Trọng Phong không còn yên lặng như nước hồ trầm tĩnh, sư phụ không còn là vị Kiếm Tôn lạnh lùng vô tình chỉ biết một lòng theo đuổi đại đạo, hắn cũng không còn là một Thẩm Thôi Anh chỉ có mỗi Vệ Từ trong mắt. Bắt đầu từ khi nào... hắn cũng sẽ biết quan tâm đến an nguy của người khác chứ? Ha ha.
Có một số thứ, tưởng chừng như vô hình, nhưng lại lặng lẽ tạo nên thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
“Mau đi tìm hắn đi, hẳn là đang còn xem tạp kỹ ở nơi đó.” Thẩm Thôi Anh chán nản kéo tay đối phương ra khỏi cổ mình, trên mặt có chút trào phúng giễu cợt, nếu không nhanh chân, nhóc rồng nhỏ kia sẽ thật sự khóc mất.
Không biết lần này phải dỗ bao lâu thì Khương Ngâm mới chịu tha thứ cho hắn?
Hai người ngự kiếm bay nhanh về phía trước, trong lòng chỉ hướng về một thiếu niên duy nhất.
Suốt đường đi, bọn họ hoàn toàn trầm mặc. Vệ Từ không nói chuyện với hắn, nếu là trước đây, Thẩm Thôi Anh nhất định sẽ tiến lên pha trò, nhưng không biết vì sao mà bây giờ hắn không còn tâm trạng kia nữa, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại cảnh Khương Ngâm khóc đến hai mắt đỏ hoe.
Loại cảm giác này, đi càng lâu lại càng thêm nặng nề, lỡ như Khương Ngâm chán ghét hắn thì phải làm sao bây giờ?
Thẩm Thôi Anh bỗng nhiên thấp thỏm bất an một cách lạ kì.
- --
Trời đêm xanh thẫm bỗng vang lên một tiếng nổ vang, “pháo hoa linh lực” rực rỡ loé sáng lấp lánh, từng tiếng, từng tiếng, vô số đóa pháo hoa đầy màu sắc bay lên nở rộ, đẹp đến mức khiến người khác quên cả thở.
Trên đường phố đèn hoa lộng lẫy, hàng quán ven hè treo những chiếc đèn kéo quân vô cùng tinh xảo, phía trên vẽ hoa văn khỉ trộm đào cực kì sống động. Quả thực trông y hệt như thật, khiến Khương Ngâm nhịn không được ngắm thêm một lần.
Sài Lăng nhìn cậu, môi mỉm cười nói: “Nếu ca ca thích, ta mua tặng ngươi, được không?”
Khương Ngâm ép bản thân thu hồi tầm mắt lại, tuy con ngươi trong trẻo vẫn còn lấp lánh, song ngoài miệng cậu lại nghiêm túc trả lời: “Đó là đồ chơi cho trẻ con, ta đã lớn rồi.”
Ý tứ là, vì làm người lớn nên phải biết tiết chế một chút.
Sau khi hai người nằm nghỉ ngơi trên sườn núi nọ, tâm trạng cậu trở nên rất vui vẻ hào hứng. Nhưng Khương Ngâm sợ khi sư phụ trở về không thấy mình sẽ lo lắng, nên cậu chỉ chơi một lúc là muốn quay lại.
Rồng nhỏ vốn không biết đường, thế là Sài Lăng liền xung phong nhận nhiệm vụ đưa cậu trở về, còn thuận tiện đi dạo phố thêm một vòng.
Khương Ngâm cũng vui vẻ đồng ý, tuy rằng thiếu niên nọ tuổi không lớn, nhưng không ngờ lại vô cùng săn sóc, tính cách thì hài hước thú vị, mà kiến thức cũng rộng. Khương Ngâm trò chuyện cùng hắn, khoé môi chưa bao giờ hạ xuống.
Khương Ngâm đã cố kéo kéo Sài Lăng đi, song thiếu niên ấy vẫn nhất quyết mua cái đèn kéo quân xinh đẹp kia cho bằng được, rồi không nói hai lời nhét vào tay Khương Ngâm. Dưới vẻ mặt hơi ngạc nhiên của cậu, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Ca ca, trong mắt Sài Lăng, ngươi vĩnh viễn là bạn nhỏ của ta.”
Thật ra lời này cũng không phải không có lý.
Con cáo già nào đó đã tu luyện rất nhiều năm rồi nhưng vẫn thích giữ nguyên ngoại hình "trai trẻ" tỏ vẻ, tiểu nương tử nhà ta chẳng lẽ không phải bạn nhỏ sao? Ngay cả mấy đứa nhóc choai choai trong tộc hắn có khi còn lớn tuổi hơn cả cậu.
Khương Ngâm đối diện với ánh mắt tràn đầy cưng chiều của người nọ, cậu ngay lập tức nóng mặt, chít tịt, tự nhiên xấu hổ quá đi mất.
“Khương Ngâm ——!”
Cậu vừa định nói gì đó với Sài Lăng, bỗng bị tiếng gọi giận dữ phía sau làm cho giật bắn mình. Rồng nhỏ vội quay đầu, chỉ thấy Thẩm Thôi Anh đen mặt đang hầm hầm đi tới. Gân xanh trên cổ hắn nổi hết cả lên, trông bộ dáng có vẻ đang rất bực bội, mà Vệ Từ theo sau cũng không vui vẻ gì cho cam.
Thẩm Thôi Anh có thể không tức giận sao?
Ban đầu hắn và Vệ Từ đi đến nơi biểu diễn tạp kỹ tìm Khương Ngâm, song lùng sục khắp con phố vẫn không thể thấy cậu. Lúc ấy trong lòng hắn chợt nảy ra một suy nghĩ hết sức đáng sợ, có lẽ nào hắn bỏ đối phương lại một mình, dẫn đến cậu gặp phải chuyện bất trắc không?
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã khiến toàn thân Thẩm Thôi Anh lạnh ngắt, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Hắn gặp một người lại hỏi một người, hỏi rằng họ rằng họ có nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo xanh lơ, gương mặt rất đẹp hay không. Nhưng cuối cùng kết quả nhận được chỉ toàn là thất vọng, càng tìm kiếm lại càng hoảng sợ. Thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ đến một khả năng, lẽ nào cậu đã bị kẻ thù của Thanh Vân Tông bắt đi, bởi vì cậu mặc y phục đệ tử. Chốc chốc, hắn lại cho rằng hay là do mình thường ngày nóng nảy thẳng tính nên đã đắc tội phải ai đó, mà người nọ không dám tính sổ hắn nên mới muốn tìm Khương Ngâm trả thù?
Mồ hôi lạnh của Thẩm Thôi Anh tuôn như mưa, hiếm khi sắc mặt tái nhợt đến độ này. Trong đầu dần hiện lên cảnh tượng Khương Ngâm bị bắt cóc, khóc lóc nức nở chờ bọn họ tới cứu, Thẩm Thôi Anh liền cảm thấy choáng váng, những kẻ kia sẽ không tra tấn cậu chứ? Hắn đã từng nghe nói có vài tên điên dùng thủ đoạn dơ bẩn để ép cung, cho dù có may mắn thoát chết cũng phải mất một lớp da.
Khương Tiểu Ngâm lại sợ đau như vậy, có khi nào đã...
Không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa! Thẩm Thôi Anh bị trí tưởng tượng của mình dọa hết hồn, đến nỗi bàn tay cầm kiếm không thể ngừng run rẩy. Mãi cho đến khi lòng hắn nguội lạnh đầy tuyệt vọng, thì mắt lại đột nhiên trông thấy thiếu niên mà hắn điên cuồng mong ngóng đứng trước một quầy bán đèn nhỏ, đang nói nói cười cười với một ai đó.
Bùm.
Tâm trí hắn lập tức nổ tung, vô số tiếng gầm rú như thủy triều đồng loạt ập đến.
Hắn giận điên người, mình thì liều mạng tìm, còn lo lắng không yên, cứ sợ cậu đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Kết quả thì sao? Người này hoàn toàn không hề mất một cọng lông nào cả, đã thế lại đi cùng với tên ất ơ nào đó, còn cười phớ lớ trông ngu không tả được.
Mẹ nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT