Editor: hatrang.

- --

Sáng hôm sau.

Khương Ngâm vừa bước ra khỏi cửa đã bị Ân Chu chặn lại giữa đường, cậu nhìn khuôn mặt cười như không cười của đối phương đột ngột áp sát tới, suýt chút nữa sợ chết khiếp.

Tuy nhiên, trong mắt hắn không hề tồn tại chút dịu dàng nào, cũng không phe phẩy cái quạt trong tay như thường ngày nữa, chiếc mặt nạ thư sinh ôn hòa hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Ta nghe nói gần đây ngươi đều ngủ lại ở chỗ Vệ Từ."

Thiếu niên vội vàng quay đầu, lo lắng ngó xem xung quanh có ai khác không, sợ người ta nhìn thấy bọn họ quen biết nhau.

Ân Chu cười khẽ: "Sẽ không bị phát hiện đâu, ta đã sớm kiểm tra rồi, hai người kia không có ở đây."

Khương Ngâm ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng lại sợ đến phát run.

Quả nhiên người này cố ý đến đây nói chuyện với cậu, haiz, biết ngay lăn lộn với Vệ Từ không có gì tốt mà, nhìn xem, chẳng phải phiền toái đã tìm tới cửa rồi sao?

"Bẩm tôn thượng, mấy ngày nay thuộc hạ trải qua kỳ thành niên nên sư phụ mới giúp ta chuẩn bị thuốc tắm, thuộc hạ ngâm mình một đêm rồi liền tỉnh dậy rời đi, bọn ta không hề làm gì nữa cả." Khương Ngâm vội vàng giải thích, trong lời nói thật giả lẫn lộn.

"Ha, ngươi cho rằng ta không biết sao? Sau khi kỳ thành niên qua đi còn xuất hiện kỳ động dục." Ân Chu nheo mắt nguy hiểm, trong con ngươi loé lên tia sáng đỏ khát máu, vừa quỷ dị vừa cao ngạo, "Tiểu đào hoa, ngươi đang muốn qua mặt bổn vương sao?"

Chiếc quạt xếp nhẹ nhàng áp lên cổ thiếu niên, giữa những nếp giấy mỏng manh không biết tự khi nào đã xuất hiện vài lưỡi dao nhỏ, dưới ánh nắng chói chang, nó phản chiếu ra một màu kim loại lạnh lẽo, ngay cả trong bầu không khí ấm áp, vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy buốt giá tận xương.

Gót chân Khương Ngâm gần như dán chặt vào góc tường, cậu khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn lưỡi dao sắc nhọn giữa cổ mình: "Bẩm tôn thượng, thuộc hạ thật sự không hề lừa ngài, ta trước giờ luôn toàn tâm toàn ý với ngài, làm sao có lá gan mà nói dối!"

"Quả thực sau khi thành niên thuộc hạ sẽ trải qua kỳ động dục, nhưng ta không làm với Vệ Từ, mà—" Khương Ngâm nhắm mắt lại, đau khổ thốt ra: "Thuộc hạ đi tìm Thẩm Thôi Anh giúp đỡ!"

Dưới ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Ân Chu, cậu lần nữa nuốt khan, thần sắc nhoáng cái đã thay đổi, trên mặt giờ đây đong đầy tình cảm nồng đậm mãnh liệt, một bộ dáng "yêu mà không dám nói", đôi mắt tròn xoe thâm tình nhìn đối phương, "Ta... Thuộc hạ trước giờ vẫn luôn ái mộ tôn thượng. Năm xưa được tôn thượng cứu cái mạng nhỏ này, ta liền nhận định trong lòng mình có ngài. Nhưng thuộc hạ tự biết tu vi bản thân thấp kém, làm sao xứng với tôn thượng, cho nên chỉ có thể nén chặt tâm tư sâu trong tim, sau này lại có cơ hội lên núi diện kiến Kiếm Tôn đại nhân, thuộc hạ càng thêm hiểu rõ, chỉ cầu mong ngài tương lai hạnh phúc!"

Thiếu niên yếu ớt nhìn nam nhân đối diện không chớp mắt, trong con ngươi chất chứa vô số nỗi lòng nặng trĩu, vừa nóng cháy lại cũng thật bi ai, từng giọt lệ trong suốt ầng ậng chực trào: "Thuộc hạ biết ngài thích Kiếm Tôn, cũng biết Thẩm Thôi Anh thích sư phụ của hắn, cho nên thuộc hạ quyết định nhân cơ hội này giúp ngài loại bỏ đi một tình địch—"

Aizz, ngay cả cậu còn bị tinh thần cống hiến quên mình của bản thân làm cho cảm động sụt sịt mà.

"Thuộc hạ lợi dụng kỳ động dục để quyến rũ Thẩm Thôi Anh!" Khương Ngâm chấn động nói.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ma Tôn, cậu cười thầm vui vẻ, sau đó còn nắm lấy tay đối phương kéo áo mình xuống, "Ngài xem, đây đều là dấu vết Thẩm Thôi Anh để lại trên người ta, với những thứ này, thuộc hạ sẽ tiếp tục dây dưa với hắn, không bao giờ để người nọ đến gần Kiếm Tôn một bước!"

Chỉ thấy cơ thể thiếu niên dày đặc vết xanh xanh tím tím đáng sợ, trên xương quai xanh thanh mảnh phủ đầy dấu răng, rải dọc khắp người là vô số dấu hôn đã sậm màu, nổi bật nhất là hai núm vú sưng to trước ngực, chính giữa cơ thể còn có một vết thương khá sâu, nom giống như bị dã thú cào cấu, sắc đỏ thẫm trên làn da trắng tuyết phá lệ chói mắt, cũng phá lệ dữ tợn.

Bỗng chốc đem đến cảm giác như thể giấy trắng bị nhiễm mực đen, mỹ nhân mềm mại yếu ớt bị tàn phá đến tận cùng, Ân Chu không hiểu sao lại sinh ra một suy nghĩ kì quái như thế.

Không ai biết... thân là Ma Tôn, hắn có máu S.

Ngược đãi cả linh hồn lẫn thể xác người khác có thể đem lại cho hắn vô hạn khoái cảm sung sướng, hắn thích những vết cắn, thích dùng bạo lực và đòn roi, thích lưu lại dấu vết chiếm hữu của bản thân trên người đối phương, thích trói chặt mỹ nhân rồi thô bạo làm tình, thích nhìn đôi mắt đỏ hoe sưng tấy vì nhục dục và hạ thân ướt đẫm không ngừng run rẩy sau những lần kịch liệt hoan ái.

Bởi vì mang trong mình "đam mê kì quái", hơn nữa hắn cũng đã có người trong lòng, cho nên Chu Dĩnh luôn ngụy trang thành một người bình thường, thế nhưng hôm nay nhìn thấy thân thể bị chà đạp thảm thương của Khương Ngâm, hắn vậy mà lại có chút động tâm.

Nhưng nghĩ đến...

"Là do Thẩm Thôi Anh gây ra sao?" Bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ chạm vào phần da thịt đầy vết tích của thiếu niên, Khương Ngâm vô thức run rẩy một chút, cậu nhỏ giọng bổ sung: "Còn linh thú của hắn nữa..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thiếu niên sợ sệt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt khó đoán như cũ của Ma Tôn đại nhân, cậu không dám nói gì. Trên thực tế, Chu Dĩnh quả thật đã bị lời nói của cậu làm cho chấn động kinh ngạc rồi, hắn không ngờ Thẩm Thôi Anh lại dám chơi lớn như vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mỹ nhân kiều mị yếu ớt bị dã thú đè xuống cưỡng dâm, hắn bất giác cảm thấy hưng phấn đến lạ kì.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, Khương Ngâm không những không hề động đến Vệ Từ mà còn giúp hắn giải quyết một tình địch, theo lý thuyết Chu Dĩnh lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, nhưng mà—

Hắn... cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái một chút nào.

Cho dù hắn không thích Khương Ngâm thì thiếu niên vẫn là người của hắn, Thẩm Thôi Anh kia là ai cơ chứ, dám chạm vào cậu sao?

"Không có lần sau." Chu Dĩnh nhàn nhạt nói, tuy rằng có chút bất mãn nhưng hắn sẽ không nói ra, để tránh Khương Ngâm cảm thấy cậu còn có hi vọng, rồi lại quấn lấy hắn không buông như trước. Nghĩ đến đối phương hy sinh vì mình nhiều đến thế, Chu Dĩnh khó tránh khỏi vô cùng sung sướng, chân mày giãn ra, vẻ mặt vừa tao nhã lại vừa thư thái.

"Được rồi, trở về đi, ngươi biết giới hạn của mình là được."

Khương Ngâm cung kính cúi đầu tiễn hắn đi, vừa thấy bóng lưng người nọ khuất dạng, thiếu niên lập tức tinh nghịch làm mặt quỷ, còn giả vờ thực hiện động tác nhổ nước bọt khinh bỉ, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

Ha ha, ta không về đấy, làm gì được bổn thiếu gia! Mấy ngày nay cậu đều ngốc ở trong phòng, chính xác hơn là ở trên giường, cậu đã sớm chán muốn chết rồi, khó lắm mới có cơ hội ra ngoài hít thở không khí, sao có thể cam lòng chui vào tù lần nữa.

Không ngờ, vừa đi đến boong thuyền đã chạm mặt Vệ Từ.

Y dường như vừa từ bên ngoài về, trên người vận xiêm y màu đen trước nay chưa từng thấy bao giờ, thay vì thần thái tràn ngập tiên khí phiêu đãng thường ngày, cậu lại cảm nhận được vài phần lãnh khốc sát phạt từ người nọ. Đối phương cầm Khấp Thủy Kiếm trên tay, vòng eo săn chắc hữu lực như ẩn như hiện theo từng bước chân, chỉ có Khương Ngâm mới biết được đằng sau thân hình tưởng chừng gầy gò đó ẩn chứa sức mạnh vô song đến nhường nào.

Chỉ một bàn tay đã có thể nhấc bổng cậu lên.

Nhớ lại những hình ảnh diễm tình hôm trước, sắc mặt thiếu niên tức khắc đỏ bừng lên, vội gõ gõ đầu, bình tĩnh lại coi, nghĩ đi đâu vậy!

"Sư phụ có chuyện quan trọng phải làm sao? Nếu người bận thì có thể dừng chân nơi đây thêm vài ngày nữa." Khương Ngâm đứng cách Vệ Từ không xa cũng không gần, vốn dĩ chỉ tính nói vài câu rồi rời đi.

Không ngờ đối phương lại tiến về phía cậu, bộ dáng như muốn đi cùng thiếu niên, "Sư huynh ngươi đã phát hiện ra lông hồ ly trên thuyền, hẳn là nó đang đuổi theo chúng ta, vi sư và hắn mấy ngày nay đều đang tìm xem nó ẩn nấp ở nơi nào."

Đuổi theo?

Khương Ngâm bất giác run lên, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng quỷ dị sởn gai óc ở khách điếm khi ấy, kiệu hoa đỏ rực, hàng người kì lạ nhảy nhót đón dâu, và còn cả tiếng gõ cửa không ngớt tra tấn liên tục...

Vệ Từ thấy thiếu niên sợ hãi tái mặt, nhanh chóng nhẹ giọng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, vi sư chỉ báo trước với ngươi mà thôi, hiện tại nó vẫn chưa xuất hiện, nhưng ngươi nhớ luôn phải đề cao cảnh giác, có chuyện gì thì gọi ta."

Khương Ngâm nhìn người nọ nắm lấy tay mình, xấu hổ nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó ra vẻ như không có việc gì rút về.

Nam nhân thoáng khựng lại, y chậm rãi tiếp tục mở miệng: "Vi sư còn chưa hỏi ngươi, hai ngày nay có động dục không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì đến tìm ta, vi sư giúp ngươi."

Khương Ngâm sợ chết khiếp, cố gắng trêu đùa nói: "A ha ha ha, không cần không cần."

Lần này thì Vệ Từ trực tiếp dừng bước lại, đồng tử đen nhánh nặng nề xoáy sâu vào thiếu niên đối diện, dường như đang quyết tâm muốn hỏi cho ra lẽ: "Ngươi đang chán ghét vi sư sao? Có chỗ nào ta làm ngươi không hài lòng?"

Khương Ngâm biết nếu không đưa ra một lý do đủ "tàn nhẫn" thì người nọ sẽ không chết tâm, vì thế cậu lấy hết dũng cảm đáp lại: "Lúc trước không phải đồ nhi đã nói với sư phụ rằng ta có người trong lòng sao? Trước đây hắn cứu ta một mạng, bây giờ đồ nhi đã tìm được hắn."

Vệ Từ lập tức trầm xuống, không muốn nghe tiếp, nhưng trớ trêu thay thiếu niên vẫn còn đang nói, giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng như thể đây chỉ là một việc cỏn con.

"Hắn ta cũng ở trên con thuyền này, hắn là Ân Chu!"

"Đồ nhi thích hắn."

"Hắn sẽ giúp ta vượt qua kỳ động dục, không cần nhọc lòng sư phụ nữa."

Rõ ràng mấy chữ này y đều hiểu, nhưng tại sao khi nghe thấy nó thoát ra từ miệng người nọ lại mơ hồ đến lùng bùng lỗ tai như thế? Vệ Từ ngơ ngác nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt, đúng hơn phải gọi là thanh niên, vì cậu đã cùng ai khác vượt qua kỳ trưởng thành rồi.

Đây mới là suy nghĩ thật sự của cậu sao? Có người trong lòng? Không làm phiền y?

Ha ha...

Vệ Từ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, dù cho xưa nay đã sớm tu luyện trong hầm băng thành thói quen nhưng cũng chưa bao giờ rét giá như vậy. Từng cơn ớn lạnh thấu xương truyền lên ngón tay làm y tay phát run, linh khí trong cơ thể đột ngột cuồn cuộn dâng trào, trở nên cực kì cuồng bạo, chúng không ngừng cắn xé làm linh mạch đau đớn không thôi. Thế nhưng trên mặt nam nhân vẫn cứ nhàn nhạt vô cảm như cũ, thậm chí còn khẽ khàng cười mỉm trả lời: "Tốt, nếu ngươi đã có lựa chọn, vậy ta đây liền an tâm rồi."

Yên tâm sao?

Bàn tay khép hờ bên người Vệ Từ mạnh mẽ nhéo lên eo, y cố gắng giữ nụ cười trên môi, trong lòng nghĩ thầm: từ từ, chậm thôi, không được dọa sợ thiếu niên. A Ngâm còn nhỏ, không biết điều gì là tốt nhất cho cậu, thế nên khó tránh sẽ bị một số kẻ xấu đến dụ dỗ, y cần phải hết sức nhẹ nhàng mà chiếm hữu lại thiếu niên, trước tiên phải dỗ dành chiều chuộng người nọ đã.

Sát ý trong lòng lan tràn khắp nơi, không cách nào che giấu, tâm ma của Vệ Từ bắt đầu có dấu hiệu rục rịch xuất hiện, nó không ngừng cắn xé nội tâm của nam nhân. Cứ nhốt A Ngâm nhỏ nhắn lại, ngoài kia có quá nhiều cám dỗ dụ hoặc, yên lặng bên cạnh y không phải tốt hơn sao? Vì sao lại để tâm đến những kẻ thừa thãi đó?

Khương Ngâm có yêu y hay không không quan trọng, chỉ cần trong tim cậu không có ai thôi, chỉ cần cậu không yêu ai cả... Vệ Từ có thể tự lừa dối mình rằng cậu cũng có tình cảm với y, nhưng nếu thiếu niên đã sớm đem lòng thích người khác...

Y không thể không dùng một số thủ đoạn bất chính để đạt được mục đích của mình, mặc kệ nó có đen tối đến nhường nào.

Khương Ngâm cảm thấy đã nói rõ ràng rồi nên nhấc chân rời đi, Vệ Từ không giữ cậu lại, y chỉ u ám nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm như một con rắn đang ngắm nhìn bữa tối của mình, vừa dính nhớp lại ghê rợn.

Mãi tận đến khi đã đi xa, cảm giác khủng bố này mới dần kết thúc, thiếu niên tái mặt sờ lên cánh tay mình, phát hiện da gà đã sớm nổi khắp người. Có trời mới biết vừa rồi Vệ Từ đáng sợ đến mức nào, cậu thậm chí còn cho rằng lúc ấy mình sẽ không thể thoát khỏi đối phương.

Chính là cái kiểu bị nhốt trong phòng tối giam cầm đấy.

Lúc đi ngang qua phòng Thẩm Thôi Anh, Khương Ngâm bất giác rùng mình, nhanh chân chạy khỏi, nhưng theo lời Vệ Từ nói thì hôm nay hắn ta hẳn sẽ không về, may quá may quá, nếu không thì cậu không biết phải đối mặt với người nọ như thế nào, hai cửa ải Chu Dĩnh Vệ Từ đã đủ khủng bố rồi.

Rốt cuộc cũng không còn ai làm phiền mình nữa, Khương Ngâm vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng.

Sau đó cậu ngã xuống mặt đất một cái "rầm", bất tỉnh nhân sự.

Trước khi nhắm mắt lại, cậu mơ hồ nhìn thấy một cái đuôi lớn màu đỏ.

- --

note của editor:

chương sau rất kích thích, siêu dài luôn😭 dài hơn cả chương trước, là pỏn nhưng không phải pỏn, lú chưa=)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play