Lúc đến tính cả Lý Bảo Sơn là tổng cộng chín người, nhưng bây giờ chỉ có bảy người đang đứng trước mặt mình. Chẳng lẽ đối phó với đám tép riu kia lại có người hi sinh? Đúng là khiến hẳn thất vọng tột độ.

Thấy Từ Thiên Phong nổi giận, đám người đều run như cầy sấy cúi đầu. Lý Bảo Sơn hơi chột dạ nói: “Mẹ con cô Lâm đang đợi cậu Từ ở chỗ chúng ta đậu xe, nên tôi đã để lại hai người bảo vệ hai mẹ con...”

Hóa ra là thế. Cuối cùng trong lòng Từ Thiên Phong cũng nhẹ nhõm.

“Làm tốt lắm. Miễn phạt” Từ Thiên Phong khẽ gật đầu. Thiếu đi hai người, chäảc chän sức chiến đấu sẽ bị suy giảm. Nếu hai người này ở đây, hắn tin rằng bọn họ sẽ kết thúc cuộc chiến sớm hơn.

Điều khiến hắn vui mừng hơn là, trong tình huống như này, bọn họ vẫn nghĩ tới việc bảo vệ an toàn cho mẹ con Lâm Sơ Ảnh. Đủ để thấy con người Lý Bảo Sơn suy nghĩ kỹ càng, có thể ủy thác trọng trách.

Nghe thấy Từ Thiên Phong nói miễn phạt, cuối cùng đám người Lý Bảo Sơn cũng thở hắt ra. Nếu thật sự phải chạy hơn 100km, nói không chừng sẽ chạy đến tàn phế.

“Cậu Từ, đám người trong tay chúng ta quá yếu, có thể tìm đám người nào tốt hơn không...” Người lên tiếng là tên cao lớn ngăm đen từng bị Từ Thiên Phong đá bay. Hắn không biết tên của anh ta, mà chỉ biết mọi người đều gọi anh ta Đại Hùng. Khác với Lý Bảo Sơn, tính tình của Đại Hùng cẩu thả, nhanh mồm nhanh miệng. Bình thường huấn luyện cũng rất bán mạng, là người có năng lực xông pha chiến đấu.

Nghe Đại Hùng nói thế, Lý Bảo Sơn lườm nguýt anh ta. Cái tên này, cái gì cũng dám nói, bị dạy dỗ vẫn chưa đủ à? Ban đầu gặp mặt, cũng vì nói nhiều một câu mà bị Từ Thiên Phong dạy cho một bài học. Ấy thế mà tên này vẫn chưa biết nặng nhẹ.

Nhưng Từ Thiên Phong lại chẳng để bụng cười cười, nhìn Đại Hùng nói: “Mấy ngày nữa sẽ có đồ ngon đến tay chúng ta, đến lúc đó đừng bị dọa sợ là được.”

Hăn đã chuyển khoản rồi, tin răng bên phía Kim Cang đã xuất phát. Hắn chỉ cần nhận hàng đúng hạn là được. Có điều không biết lần này tên khốn kia sẽ bán thứ gì, với bản lĩnh của Kim Cang, hẳn tin rằng sẽ có không ít đồ ngon.

Không biết bọn họ nhìn thấy đồ ngon của Kim Cang sẽ có biểu cảm gì. Có lẽ là ngạc nhiên mừng rỡ, hoặc - khiếp sợ.

“Thật không?” Đại Hùng sáng mắt hỏi. Làm chiến sĩ, ai cũng có niềm yêu thích gần như là điên cuồng với vũ khí tốt, giống như một cậu ấm ăn chơi cầm lòng không đậu trước sự quyến rũ của người đẹp.

“Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.” Từ Thiên Phong đứng dậy, liếc nhìn thi thể nằm ngồn ngang dưới sàn, nói với mọi người: “Đi thôi, có lẽ lát nữa sẽ có cảnh sát đến đây.”

Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng cuộc đấu súng đã kéo dài nửa tiếng đồng hồ, chắc chắn đã có người chú ý đến. Sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ đến. Để tránh gây thêm rắc rối, bọn họ vẫn nên mau chóng rời khỏi đây.

Đám người xử lý hiện trường một cách đơn giản, rồi nhanh chóng rời đi.

Quay lại nơi mọi người đậu xe. Mẹ con Lâm Sơ Ảnh đã đợi ở đó từ lâu, thấy Từ Thiên Phong bình an vô sự bước ra, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của cô cũng được thả lòng. Lúc nãy bên trong truyền ra tiếng súng dữ dội, cô đứng xa như thế còn có thể nghe thấy. Dù biết hắn có chút bản lĩnh, nhưng vẫn lo lắng khôn nguôi.

“Cậu ơi, lúc nãy các cậu bản pháo hoa ở bên trong ạ?” Miêu Miêu nhìn thấy Từ Thiên Phong thì tò mò hỏi.

Trẻ con khá ngây thơ, cho dù vừa mới trải qua trận bắt cóc giống như ác mộng, cô bé cũng không hề liên tưởng âm thanh này với tiếng súng, mà cho rằng bọn họ đang bắn pháo hoa.

Từ Thiên Phong mỉm cười, đi tới nhận lấy Miêu Miêu trong lòng Lâm Sơ Ảnh, rồi chà mũi của cô bé cười nói: “Đúng vậy, người xấu sợ nhất là tiếng pháo hoa. Cậu đã dùng pháo hoa để dọa đám người xấu bắt nạt Tiểu Miêu Miêu bỏ chạy rồi...”

Từ Thiên Phong bày ra vẻ mặt khoa trương, khua tay múa chân nói mình đã dọa người xấu bỏ chạy như thế nào, chọc cô bé không ngừng cười khúc khích. Hắn thật sự không muốn hủy hoại vẻ ngây thơ của đứa bé này, nên đã bịa ra lời nói dối đẹp đẽ.

Nghe Từ Thiên Phong nói sống động như thật, Miêu Miêu liền hôn “chụt” lên mặt hẳn, hoan hô: “Cậu giỏi quá!”

Mọi người nhanh chóng lái xe rời khỏi khu vực thị phi này. 'Từ Thiên Phong để mấy người Lý Bảo Sơn về băng bó vết thương cho các đội viên trước. Còn mình thì lái xe chở mẹ con Lâm Sơ Ảnh quay về tập đoàn Thịnh Thế, tiện thể báo bình an với cha già, có lẽ ông vẫn đang lo lắng.

Sau khi xe dừng lại, Từ Thiên Phong bảo Miêu Miêu ngồi lên cổ mình, rồi cùng Lâm Sơ Ảnh đi tới văn phòng của Từ Văn Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play