Từ khi công ty bảo vệ Kim Thuẫn được thành lập, Từ Thiên Phong chỉ huấn luyện nhân viên cả ngày, buổi tối cũng chẳng về nhà mấy, hầu hết thời gian chỉ ở trong công ty cùng đám người Lý Bảo Sơn.

Sau mấy ngày thích ứng, việc huấn luyện nhân viên đã đi vào quỹ đạo. Trong hai mươi tư nhân viên chia thành ba tổ của Lý Bảo Sơn, có hai tổ đang huấn luyện ở đây, tám người còn lại có bốn người đi theo Từ Văn Chính, bốn người ở biệt thự nhà họ Từ. Để những người làm vệ sĩ không lơ là việc huấn luyện, ba tổ sẽ thay phiên nhau làm vệ sĩ. Vệ sĩ trước đây của nhà họ 'Từ đã được thay hết, có điều mức độ huấn luyện của bọn họ yếu hơn Lý Bảo Sơn, muốn huấn luyện được nhóm người này cũng chỉ có thể làm chậm rãi.

Từ Thiên Phong chỉ cần chuẩn bị kế hoạch huấn luyện là được, chuyện còn lại giao cho Lý Bảo Sơn.

Chỉ trong thời gian một tuần mà bọn họ đã cảm nhận được kế hoạch huấn luyện của Từ Thiên Phong khác với mọi người, trong lòng càng phục hắn hơn! Trước giờ bọn họ chưa từng thấy ai huấn luyện kiểu thế này nên càng cảm nhận rõ tiềm lực của mình không ngừng được mở rộng, thực lực tăng cao từng ngày. Dù quá trình huấn luyện vất vả không thôi nhưng chỉ cần sức mạnh tăng cao thì chút vất vả đó có là gì? Nếu vất vả thế thôi mà đã không chịu được thì lấy gì mà mạnh hơn?!

Bọn họ từng thấy sức mạnh của Từ Thiên Phong, năm mơ cũng muốn mạnh như hẳn, dù bọn biết đó là mục tiêu không thể trở thành sự thật, vì trong lúc bọn họ mạnh mẽ hơn, Từ Thiên Phong cũng không ngừng mạnh lên, hơn nữa tốc độ còn bỏ xa bọn họ!

Trên văn phòng tâng năm của công ty Kim Thuẫn, Từ Thiên Phong lấy điện thoại vừa nhờ người ta mua, bấm một số điện thoại quen thuộc.

“Anh tìm ai?” Một giọng nói cục căn vang lên.

“Kim Cang, mười triệu đô, tôi muốn hàng tốt nhất, đừng lấy mấy thứ rác rưởi ra lừa tôi, mười ngày nữa mang đến nhà kho ở bến tàu số hai ở Phố Đông, Thiên Hải!” Từ Thiên Phong yêu cầu luôn.

“Anh là ai?” Người đầu dây bên kia cảnh giác hỏi.

“Người mang tiền cho anh!” Từ Thiên Phong cười rồi nói thêm: “Mèo rừng!”

Mèo rừng không phải là một cái tên mà chỉ là ám hiệu thôi, nhưng người mà bọn họ tin tưởng nhất mới biết ám hiệu này. Nghe thấy Từ Thiên Phong đọc ám hiệu, người đầu dây bên kia không do dự nữa mà hỏi: “Hàng đến rồi thì liên lạc với ai?

“Tự tôi đi lấy! Nhớ là hai giờ sáng mười ngày sau, nếu anh không đưa hàng đến đúng giờ thì tôi sẽ tự mình đến thị trấn Ô đấm nát đầu anh!” Không phải khách sáo với đám lưu manh. này, mình mà khách sáo với bọn chúng thì bọn chúng sẽ lười nhác, đúng kiểu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Từ Thiên Phong cúp máy rồi chuyển mười triệu đô từ một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ.

“Đệt, cái gã này là ai mà sao nói chuyện như côn đồ thế?” Người đầu dây bên kia không vui lẩm bẩm, thấy sự lợi hại của tên côn đồ này lại không khỏi rùng mình.

Bàn chuyện vũ khí xong, Từ Thiên Phong ra khỏi văn phòng, thấy đám người đang đổ mồ hôi như mưa thì khẽ gật đầu. Không phải năm đó mình cũng huấn luyện từng bước như vậy sao? Chỉ là bọn họ huấn luyện muộn quá, không thể đạt đến trình độ như mình năm đó.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, hẳn lấy điện thoại ra thì thấy là Lâm Sơ Ảnh gọi đến, vừa nghe máy đã thấy giọng nói nức nở của Lâm Sơ Ảnh: “Thiên Phong, Miêu Miêu gặp chuyện rồi!”

“Có chuyện gì thế?” Trái tim Từ Thiên Phong như thắt lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Dù hẳn không biết Miêu Miêu gặp chuyện gì, nhưng từ tiếng khóc của Lâm Sơ Ảnh, hắn đoán chắc không phải chuyện gì tốt. Từ khi hän sống lại đến giờ vẫn chưa gặp được cô nhóc Miêu Miêu, lúc này lại bất giác nhớ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Miêu Miêu.

“Miêu Miêu bị người ta bắt cóc rồi!” Lâm Sơ Ảnh hoảng loạn, nghẹn ngào nức nở trong điện thoại.

“Yêu cầu của bọn chúng là gì?” Từ Thiên Phong bình tĩnh hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, bät cóc vẫn ổn, đối phương bắt cóc tức là có yêu cầu, tạm thời Miêu Miêu sẽ không sao. Hẳn chỉ tò mò tại sao bọn chúng lại bắt cóc Miêu Miêu, chẳng lẽ không biết anh rể hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao?

“Bọn chúng đòi tiền chuộc một tỷ, bảo chị tự mình đến chuộc, còn ép chị không được nói chuyện này với anh rể emi Nghĩ đến tình hình của con gái, Lâm Sơ Ảnh chỉ biết khóc mà không dám nói chuyện này với chồng, nếu không Miêu Miêu sẽ nguy hiểm hơn nữa.

Từ Thiên Phong lắc đầu cười khổ, xem ra đối phương biết thân phận của Dương Thụy, rõ ràng là có chuẩn bị. Mấy năm nay Dương Thụy bắt không biết bao nhiêu người, gây thù với vô số kẻ, không biết lần này đã chọc phải ai.

Tiền chuộc một tỷ sao? Ăn dày đấy! Với tài chính của Lâm Sơ Ảnh, bảo cô bỏ mười triệu còn được chứ có đánh chết cô cũng chẳng có nổi một tỷ! Mở miệng ra là dám đòi tiền chuộc một tỷ, không chỉ nhằm vào Dương Thụy mà e là bọn chúng còn nhằm cả vào nhà họ Từ nữa, bọn bắt cóc biết nhà họ Từ rất chiều chuộng Miêu Miêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play