Đối mặt với vấn đề khó khăn này, Lâm Sơ Ảnh chợt hơi khó lựa chọn. Trong lúc cúi đầu trầm tư, vừa khéo liếc mắt đến Từ Thiên Phong đang thờ ơ ở bên cạnh. Trên gương mặt đang nhíu chặt mày bỗng lộ ra nụ cười mỉm: “Thiên Phong, em cảm thấy ai thích hợp hơn?”

Tống Dĩ Nặc ở bên cạnh sửng sốt, rõ ràng không ngờ Lâm Sơ Ảnh lại trao quyền quyết định vào tay một tên cậu ấm ăn chơi như Từ Thiên Phong. Với vẻ mặt của cậu ấm này, còn phải chọn nữa sao? Chắc chắn là Tần Thiển Ngữ rồi. Chí ít về vẻ ngoài và tuổi tác, Tần Thiển Ngữ đã cao hơn một bậc. Chẳng phải mấy cậu ấm ăn chơi như bọn họ đều nhìn mặt bắt hình dong à?

“Hả? Gì mà ai thích hợp hơn?” Từ Thiên Phong khó hiểu hỏi.

“Rốt cuộc em có đang nghe tụi chị nói không vậy?” Lâm Sơ Ảnh xoa trán, nhắc lại câu hỏi của mình: “Chị hỏi em, nếu để em chọn giữa Tần Thiển Ngữ và Lý Hiểu Linh, em sẽ chọn ai làm người đại diện cho thương hiệu thời trang của chúng ta trước?”

“Tất nhiên là Tần Thiển Ngữ rồi.” Từ Thiên Phong chẳng hề nghĩ ngợi trả lời.

Tống Dĩ Nặc bĩu môi, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Cô biết ngay là tên cậu ấm ăn chơi này sẽ chọn như thế mà.

“Ồ, sao em lại chọn Tần Thiển Ngữ? Chẳng lẽ thằng nhóc nhà em có ý đồ gì với cô ấy à?” Lâm Sơ Ảnh cười trêu ghẹo.

“Em có thể có ý đồ gì chứ? Em đâu biết cô ấy, mà chỉ cảm thấy cái tên Tần Thiển Ngữ này nghe có vẻ không tầm thường mà thôi.” Từ Thiên Phong bĩu môi đáp. Chuyện này còn phải suy nghĩ à? Lý Hiểu Linh? Cái tên tầm thường đến cỡ nào?

Hắn vừa dứt lời, Lâm Sơ Ảnh và Tống Dĩ Nặc đều trợn mắt há mồm. Hắn không biết Tần Thiển Ngữ? Chẳng phải đám công tử bột như bọn họ đều nằm mơ muốn bế cô ta lên giường à?

Vả lại đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói dùng tên để chọn người đại diện đấy.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Tống Dĩ Nặc chợt tức giận không có chỗ phát ti3t, hừ lạnh nói: “Tên người khác đều tầm thường, còn tên của anh thì không à?” Quả nhiên là cậu ấm ăn chơi, đều là một lũ vô dụng óc heo. Tống Dĩ Nặc vừa mới nảy sinh chút rung động khó mà phát giác với Từ Thiên Phong bỗng tan thành mây khói.

“Ít ra tôi cảm thấy tên của cô Tống không tầm thường như thế.” Nghe thấy lời chế giễu của Tống Dĩ Nặc, Từ Thiên Phong hờ hững nói, trong giọng điệu còn pha chút chọc ghẹo. Tống Dĩ Nặc rất đẹp, nhưng dựa vào dáng vẻ kiêu ngạo này của cô, hắn sẽ không nảy sinh ý đồ gì với cô.

Tống Dĩ Nặc trừng mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt chán ghét, quay đầu lại nói với Lâm Sơ Ảnh: “Sếp Lâm, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, khi nào đưa ra quyết định thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ để người bên bộ phận thương hiệu liên lạc với bên đó.”

Bây giờ cô không muốn nán lại đây nữa. Cứ nhìn thấy tên khốn này cô sẽ cảm thấy buồn nôn, e rằng cơm trưa sẽ không thể nuốt nổi. Trong mắt cô, ngoài cái mác điển trai ra thì cả người Từ Thiên Phong hoàn toàn không tìm ra được ưu điểm nào cả.

Nếu muốn miêu tả khuyết điểm của Từ Thiên Phong thì cô có thể không hề nghĩ ngợi mà nói ra một đống. Ví dụ như: vô tri, tầm thường, vô liêm sỉ, háo sắc, tán gia bại sản, hống hách ngang ngược...

“Ừm, vậy cô lui xuống trước đi, sáng mai tôi sẽ cho cô câu trả lời.” Lâm Sơ Ảnh gật đầu.

Từ Thiên Phong vốn định hỏi số điện thoại của Tống An Bang từ chỗ của Tống Dĩ Nặc, muốn gọi ít quân nhân đã xuất ngũ từ chỗ ông ta. Nhưng nhìn vẻ mặt này của cô, có lẽ sẽ không nói cho mình biết. Nếu mình đi hỏi, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Đợi Tống Dĩ Nặc rời đi rồi, Lâm Sơ Ảnh từ trước bàn làm việc đi tới bên cạnh sofa, dìu Từ Thiên Phong ngồi xuống cười nói: “Em chọn Tần Thiển Ngữ làm người đại diện, có thật sự là không có ý đồ riêng tư nào không?”

“Không có.” Từ Thiên Phong trả lời chắc nịch: “Em không biết cô ấy.”

“Ha ha, xem ra em cũng không làm tốt vai cậu ấm ăn chơi này, không ngờ ngay cả Tần Thiển Ngữ cũng không biết.” Lâm Sơ Ảnh cười duyên dáng.

“Cô ấy nổi tiếng lắm à? Tại sao em phải biết cô ấy?” Từ Thiên Phong nhún vai đáp.

Quả thật hắn không biết Tần Thiển Ngữ. Trên thế giới này nhiều phụ nữ đến thế, chẳng lẽ ai hắn cũng phải biết sao? Đối với hắn mà nói, ai làm người đại diện cho công ty cũng như nhau cả thôi.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Lâm Sơ Ảnh lảng sang chuyện khác, nhìn hắn nói: “Thằng nhóc nhà em đổi sang bộ đồ này trông đẹp lắm đó. Ngay cả chị cũng suýt rung động. Em có chú ý đến ban nãy Dĩ Nặc đã nhìn chằm chằm em hồi lâu không.”

“Chị, em đến tìm chị là nói chuyện nghiêm chỉnh.” Từ Thiên Phong đỏ mặt.

“Ha ha, không ngờ thằng nhóc nhà em còn biết đỏ mặt.” Lâm Sơ Ảnh vui vẻ cười lên. Ai có thể ngờ rằng, cậu ấm ăn chơi này còn biết đỏ mặt, nói ra liệu có ai tin chứ?

“Chị, em thật sự có việc nghiêm chỉnh.” Từ Thiên Phong không chịu nổi sự trêu chọc của Lâm Sơ Ảnh, vội vàng nói ra mục đích đến đây: “Em muốn mở công ty bảo vệ, nhưng em không biết cách mở công ty, nên ông già bảo em đến học hỏi chị trước.”

Tất nhiên “ông già” mà hắn nói là chỉ Từ Văn Chính. Đây là xưng hô mà trước đây hắn đã gọi sư phụ, bây giờ không hiểu sao lại áp dụng lên đầu Từ Văn Chính.

“Em muốn mở công ty bảo vệ?” Cuối cùng Lâm Sơ Ảnh cũng ngừng trêu chọc, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Sao em lại đột ngột muốn làm công việc này? Nghề bảo vệ có gì hay ho đâu mà làm?”

Thật ra Lâm Sơ Ảnh muốn khuyên hắn đừng làm. Nhưng nghĩ đến việc đứa em trai này khó khăn lắm mới quyết định làm chút việc đứng đắn, mình không nên gạt bỏ tính tích cực của hắn. Bằng không hắn làm không tốt lại bỏ gánh, dù sao Từ gia cũng không thiếu chút tiền này. Dù công ty bảo vệ này có mở được hay không cũng không có vấn đề gì với Từ gia. Chỉ cần Từ Thiên Phong không còn dâm loạn như trước kia là được.

“Không có gì, em chỉ muốn chơi chút thôi.” Từ Thiên Phong không thể nói cho cô biết suy nghĩ muốn chế tạo một lô súng của mình được.

Đây cũng là điều hắn đột ngột nghĩ đến. Làm công ty bảo vệ, nhất là công ty bảo vệ cung cấp trang phục vũ trang thì sở hữu súng ống là chuyện rất đỗi bình thường, sẽ không khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Tất nhiên, những súng ống này đều thuộc mẫu bình thường, không thể cho bọn họ sở hữu vũ khí có độ sát thương, cùng lắm chỉ là một số súng lục mà thôi. Còn thứ hắn muốn làm là vũ khí có độ sát thương.

“Được rồi, nếu em đã muốn chơi vậy thì chị sẽ nói cho em biết.” Lâm Sơ Ảnh không quan tâm đ ến việc hắn có kiếm được tiền hay không, mà chỉ bận tâm đ ến sự thay đổi của hắn.

“Trước khi mở công ty, em phải có một cái tên trước, rồi chọn địa chỉ, đi làm các giấy chứng nhận. Tất nhiên, mấy chuyện này đều có thể để người khác đi làm giúp em.” Lâm Sơ Ảnh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Trước mắt sau khi làm xong những thứ này thì phải thành lập các bộ phận, ví dụ như bộ phận tài vụ, nhân sự v..v. Mà công ty bảo vệ cần phải thành lập một số bộ phận đặc biệt...”

Hơn một tiếng sau, Lâm Sơ Ảnh vẫn chỉ dạy hắn tỉ mỉ về những điều cần phải chú ý khi mở công ty, đồng thời cùng truyền thụ cho hắn ít kinh nghiệm. Mới đầu, Từ Thiên Phong còn nghiêm túc lắng nghe, sau đó tâm trí đã bay tới phương nào. Hắn chỉ muốn tuyển một nhóm người trên danh nghĩa mà thôi, ai dè bên trong lại có vòng vo nhiều đến thế. Sớm biết thế này, mình đã âm thầm thành lập một bang phái cho rồi.

“Này, rốt cuộc thằng nhóc nhà em có nghe chị nói không đấy.” Nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Từ Thiên Phong, Lâm Sơ Ảnh không khỏi đau đầu.

“À, chị nói đến đâu rồi?” Từ Thiên Phong hoàn hồn lại, vội vàng bày ra dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo.

Lâm Sơ Ảnh xoa trán, thở dài bất đắc dĩ: “Thôi bỏ đi, chị sẽ giải quyết mấy chuyện này giúp em. Em chỉ phụ trách đi tuyển người là được. Ngoài ra, do tính chất đặc thù của công ty bảo vệ, cần phải được cục thành phố phê chuẩn mới có thể thành lập. Với việc xấu trước đây của em, có lẽ không ai dám thông qua phê chuẩn,. Do đó em cứ làm ở đằng sau là được.”

“Không thành vấn đề.” Điều này thì Từ Thiên Phong nghe hiểu. Hắn cũng không quan tâm công ty là của ai, chỉ cần nằm trong tầm kiểm soát của mình là được.

“Bây giờ em đã chọn được địa chỉ công ty chưa?” Lâm Sơ Ảnh hỏi tiếp.

Từ Thiên Phong gật đầu đáp: “Em đã chọn xong địa chỉ rồi. Ở giữa tổng bộ Thịnh Thế và nhà chúng ta, rất thuận tiện, lát nữa em sẽ tìm người đến sửa sang lại.”

Chỉ cần giải quyết chuyện rườm rà, chuyện còn lại đều không thành vấn đề. Còn súng sống, hì hì, đó là sở trường của mình rồi.

“Tìm người sửa sang cái gì.” Lâm Sơ Ảnh lườm hắn: “Dưới trướng Thịnh Thế có công ty tu sửa, để chị gọi một cú qua đó là được.”

Dưới trướng mình có công ty tu sửa, vậy mà còn muốn đi tìm người ngoài. Chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý phù sa không chảy ruộng ngoài?

“Ồ, nhà chúng ta còn có công ty tu sửa à?” Từ Thiên Phong sửng sốt. Quả thật hắn không biết điều này.

Lâm Sơ Ảnh bất đắc dĩ. Đây đúng là con trai ngoan của dượng, ngay cả mình có công ty gì cũng không biết. Nếu một ngày nào đó hắn nổi nóng, nói không chừng sẽ đập công ty nhà mình.

“Được rồi, em cứ đi làm chuyện mà chị đã bàn giao cho em là được. Bên phía công ty tu sửa chị sẽ sắp xếp, đến lúc đó cần sửa sang thế nào, bọn họ sẽ liên hệ với em.” Lâm Sơ Ảnh cảm thấy mình mau chóng đuổi hắn đi thì hơn, nếu còn nói tiếp với hắn, e rằng mình sẽ tức đến hộc máu.

“Được. Khi nào sửa sang thì em sẽ qua đó giám sát.” Từ Thiên Phong đứng dậy cười nói.

Còn giám sát? Công ty nhà mình mà cần em giám sát nữa sao? Lâm Sơ Ảnh bất lực suy nghĩ ở trong lòng.

Thật ra cô không biết, mấy phòng huấn luyện kia đều do Từ Thiên Phong tu sửa. Quả thật hắn phải đích thân đi sửa mới được. Trong công ty tu sửa bình thường, ai sẽ sửa sang thành trung tâm huấn luyện kỳ quái thế kia cơ chứ?

Đào người từ chỗ Tống An Bang thì khó mà tin cậy được. Muốn tuyển được quân nhân đã xuất ngũ chỉ có thể đi tới một nơi – Trung tâm phục vụ quân nhân xuất ngũ. Đây là nơi được thành lập riêng biệt cho quân nhân xuất ngũ, mục đích là để giúp bọn họ tìm được công việc, không đến nỗi bị đói chết khi rời khỏi quân đội.

Từ Thiên Phong vừa đi vào, trong đại sảnh đã đầy ắp người. Có quân nhân xuất ngũ tới tìm việc, cũng có người tới tuyển người giống y như mình.

Từ Thiên Phong tùy ý đi dạo trong đại sảnh, quan sát tỉ mỉ dòng người qua lại. Lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu.

Hả? Đột nhiên, một vóc dáng vạm vỡ đã thu hút ánh mắt của hắn.

Người này cao 1m85 trở lên, còn cao hơn Từ Thiên Phong một khúc. Trên mặt có một vết thương mảnh dài, ánh mắt sáng rực có hồn, cơ bắp ở ngực như muốn kéo rách áo may ô trên người anh ta. Toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ. Có điều người này bước đi rất chậm, trông có vẻ chân phải đã bị gì đó, cả người đều do chân trái chống đỡ. Anh ta bước đi trong đại sảnh, thân hình hiện rõ vẻ cô độc. Những người bên cạnh ít nhiều gì cũng có người đang trao đổi, chỉ có anh ta là lẻ loi đi qua đi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play