1

Mặt tiểu thư, mệnh nha hoàn, đó chính là nói về ta —— Hứa Nguyệt Nha.

Ta bán mình vào phủ.

Ma ma Trương phủ đã nhận bạc của ta, lại không sắp xếp ta đến hậu viện mà phải ở tiền viện lau nhà, chà lau từng viên gạch một, bò bò từng bước, đầu gối ứ bầm chảy máu, trên tay da cũng sưng phồng, chỗ hồng chỗ trắng rất khó coi.

Ngày qua ngày, ta cứ ôm lấy phiến đá xanh giống một con rùa đen, trên tay kết vảy.

Ta không muốn làm nha hoàn sai vặt nữa.

Vì thế, lúc phu nhân định ngoài, ta quỳ xuống túm chặt lấy góc váy của bà.

Lưu ma ma giơ chân đá văng ta ra: “Tiện nhân, muốn chết à.”

Ta không lau vệt máu trên miệng, chỉ lo dập đầu với phu nhân: “Hôm nay có lẽ trời sẽ mưa, phu nhân lại mang giày mềm đế cao, rất dễ trượt chân, nô tỳ hơi quá giới hạn, mong phu nhân trách phạt.”

Lúc ta dập đầu, ta cố ý trưng mặt của mình ra.

Quả nhiên phu nhân lưu ý tới: “Sao mà…… sao lại trông giống Yến Như vậy nhỉ?”

Đại tiểu thư Trương gia, khuê danh là Yến Như, năm nay vừa mới mười ba, nhận hết bao nhiêu yêu thương chiều chuộng.

Phu nhân và Lưu ma ma nhỏ giọng thì thầm vài câu rồi đưa ta tới làm nha hoàn trong viện của tiểu thư.

Có thể ăn no, có thể mặc ấm, có thể đọc sách học tập cùng tiểu thư, chỉ có một yêu cầu là, mãi mãi không được ra khỏi Lưu Phương Viện —— cũng là tiểu viện của tiểu thư.

Trương Yến Như rất ghét ta.

Nàng ta là chủ tử, ta là nô tài mà lại dám có một khuôn mặt giống chủ tử: “Cô mà xứng sao?”

Nàng ta nung cây kéo trên lửa đỏ, muốn hủy mặt của ta.

Phu nhân vội vàng ngăn lại: “Yến Như, con cũng lớn rồi, sang năm trong cung sẽ tuyển tú, con nên hiểu chuyện một chút!”

Lúc này Trương Yến Như mới ném cây kéo đi:

“Con Nguyệt Nha tiện mệnh này, cuối cùng cũng có chỗ sử dụng.”

Ta cũng không giận gì.

Bởi vì ta đã được tiến vào Lưu Phương Viện như ý nguyện.

2

Tính tình của Trương Yến Như không tốt.

Nàng ta không ngủ được nên bảo ta ôm bình sứ suốt một ngày một đêm, nếu ta hơi buồn ngủ thì cho người véo ta.

Nàng ta thích hoa sen, ta đi hái, tỳ nữ lấy gậy trúc thọc ta ngã xuống hồ, nàng ta ngồi ở trên thuyền nhạc, còn ta thì sốt cao ba ngày.

Nàng ta muốn uống trà, ta đi nấu nước sôi, nàng ta chê nước nóng quá, đổ hết bát trà nóng lên chân ta, ta đau đến ch·ết đi sống lại.

Phu nhân vội vàng sai người đưa thuốc trị sẹo tới, sợ ta để lại sẹo.

“Yến Như, con đánh con mắng gì cho vui cũng được, đừng đừng gây ra án mạng.”

Có lẽ là tin tức tuyển tú được đưa ra, Trương Yến Như cũng biết khiêm tốn bớt, mỗi ngày nàng ta ở trong phòng ngủ nướng, bảo ta đi đọc sách cùng phu tử.

Tứ thư ngũ kinh, ta đọc hết lần này đến lần khác;

Thơ từ ca phú, ta ngủ mơ cũng tưởng đang gieo vần;

Đánh đàn đến mức chai tay;

Nhảy múa làm vòng eo mềm nhũn.

Nữ phu tử hết sức vừa lòng:

“Nguyệt Nha, cháu rất có thiên phú đấy, chỉ cần cố gắng là có thể xuất sắc hơn người.”

Vậy thì có sao đâu?

Trước kia ta cũng là con cái nhà người ta.

Nhưng ở trong mắt Trương phủ, ta chỉ là bùn đất ở dưới lòng bàn chân, là món đồ chơi của Trương Yến Như, mặc nàng ta đùa bỡn, tìm mọi cách nhục nhã, cuối cùng còn phải quỳ xuống tạ ơn. “Tạ tiểu thư ban thưởng.”

Đúng vậy, trừng phạt cũng là phần thưởng của chủ tử.

Trương Yến Như lười biếng rời giường: “Viết hai câu thơ hay đi, ta phải đi dự tiệc.”

Nghe nói Uy Viễn hầu Khương Uyên Đình vừa quay lại, hắn có chiến công hiển hách, là thiếu niên anh tài, quyền quý trong kinh cố ý tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa để đón gió tẩy trần cho hắn, có rất nhiều khuê nữ nhi gia muốn tới xem.

Trương Yến Như cũng thích hắn.

Nàng ta từng kêu tỳ nữ kể lại chiến tích của Khương Uyên Đình, mắt đầy sao lấp lánh.

Ngay cả ta cũng không cần quỳ gối lau nhà trong phòng nữa mà phải ngồi ở trên băng ghế, nghiêm túc lắng nghe.

Cái tên này, với ta, đã là chuyện rất xa.

Tỳ nữ nói: “Nghe nói Uy Viễn hầu tự mình phát bạc trợ cấp, muội muội của trượng phu dì ba của biểu ca cũng được một thỏi bạc, bởi vì trượng phu của nàng ta tàn tật.”

Mùa xuân sắp qua, ta còn chưa được ra khỏi Lưu Phương Viện.

Ta cẩn thận soạn bản thảo bài thơ: “Quý nhân ở Uy Viễn hầu sẽ đi tới chỗ vắng người sao?”

Hai mắt Trương Yến Như sáng rực lên.

Nàng ta muốn tạo ra một cơ hội như thế.

Nhưng mà ngõ hẹp dơ bẩn, nhỡ bị người ta nhận ra thì hỏng hết thanh danh, thế là nàng ta kêu ta lặng lẽ thay bộ quần áo tỳ nữ ra, cùng nhau ra ngoài.

Năm đó, ta đã mười bốn tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play