Trong lúc chờ đợi, Lý Vân Châu nhớ lại mình vừa thắng nên quay lại hỏi Tào Thiệu: “Sủa tiếng chó?”

Tào Thiệu xấu hổ: “Phải sủa thật hả?”

Lý Vân Châu nhướng mày: “Nếu anh không giữ lời thì sau này em không cược bất cứ cái gì với anh nữa đâu.”

Tào Thiệu tất nhiên không muốn như vậy nên khuôn mặt tuấn tú của hắn lần nữa ửng đỏ. Hắn nhìn xung quanh một vòng để đảm bảo không có ai khác nghe thấy mình, rồi mới thúc ngựa tiến lại gần Lý Vân Châu. Hắc mã cao lớn của hắn đứng sát Hồng Bảo Mã của Lý Vân Châu, hắn nghiêng người về phía nàng như thể muốn thì thầm bên tai nàng, nhỏ giọng sủa ba tiếng.

Chó giữ nhà sủa nghe tiếng oai phong lẫm liệt, còn tiếng chó sủa này của tiểu quốc cữu nghe có khác gì tiếng chó con mới một hai tháng tuổi đâu chứ.

Lý Vân Châu cười nhạo hắn: “Sáng nay chưa ăn cơm à?”
Tào Thiệu nhìn gương mặt kiều mị của nàng, giọng nói trầm thấp: “Em đừng có mà ăn hϊếp người quá đáng nha.”

Lý Vân Châu hừ một tiếng: “Em cứ muốn ăn hϊếp anh đó, anh làm gì được em?”

Tầm mắt Tào Thiệu chuyển từ đôi mắt long lanh xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Là nam tử hán đại trượng phu thì đều sẽ biết hắn đang nghĩ cái gì.

Có điều hắn vẫn dặn lòng kìm chế, dù biết rằng Lý Vân Châu không giống với các cô nương khuê tú nhà quan văn luôn học theo lề thói lễ nghi nhưng nàng cũng sẽ không dung túng cho hắn chạm vào nàng trước khi thành thân. Vậy nên hắn vẫn chủ động kéo giãn khoảng cách lại như cũ.

Khi tùy tùng của hai nhà đến, Lý Vân Châu một lần nữa lên xe ngựa, nghỉ ngơi đủ rồi thì xe ngựa cũng dừng trước con đường đá dẫn lên núi cần phải đi bộ.
Tào Thiệu đi ở phía trước dẫn đường cho nàng.

Bầu trời xanh thẳm rộng lớn, gió núi nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương vị mát mẻ của ngày thu, khiến cho cảnh vật trong rừng hiện lên với vẻ đẹp rực rỡ đầy màu sắc.

Trong lòng Lý Vân Châu vẫn đang lo lắng cho cha ở biên quan, khi dừng chân nghỉ ngơi ở đình nhỏ trên sườn núi, ánh nhìn xa xăm của nàng trôi về phía Tây Bắc, nàng thấp giọng nói với Tào Thiệu: “Không biết tình hình ở Cam Châu bên kia ra sao…”

Tào Thiệu nhìn hàng lông mi dày đậm xinh đẹp của nàng, lên tiếng an ủi: “Đừng quá lo lắng, sáu châu trong chín châu đã được thu hồi, ba châu còn lại cũng sắp về tay rồi, bác trai bị lão Quốc công xem nhẹ đã nhiều năm nay nên mới nóng lòng như vậy, chỉ cần binh mã hội hợp cùng với đại ca ta thì sợ gì không lấy được Cam Châu về tay?”
Sau hai lần bại trận thì Lý Vân Châu thực sự không mấy tin tưởng vào năng lực dẫn binh của lão cha nhà nàng nữa, nhưng nàng đã nghe về những chiến công hiển hách của Tào Huân cùng với tài cầm binh xuất sắc, được triều đình công nhận là Chiến thần. Ông nội nàng lúc sinh thời cũng hết lời khen ngợi Tào Huân, người còn nói rằng nếu cha nàng có vài phần giống Tào Huân thì cũng không đến nỗi không thể cầm binh.

Hai người câu trước câu sau đều bàn về chuyện chiến sự, Lý Vân Châu xuất thân từ gia đình quan võ nên từ nhỏ nàng đã sớm tiếp xúc với mấy thứ binh pháp chiến lược, tuy rằng chưa tận mắt nhìn thấy nhưng nghe ông nội kể suốt thì nàng cũng am hiểu vài phần, thế nên bất kể là Tào Thiệu nhắc đến chiến thuật gì nàng cũng có thể đàm luận cùng hắn.

Tào Thiệu rất thích một Lý Vân Châu như vậy, chẳng qua cứ chốc chốc ánh mắt của hắn lại sa vào nhan sắc của mỹ nhân trước mặt, lực chú ý cũng lờ lững trôi về một nơi xa nào đó. Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới 20 tuổi, sao có thể cưỡng lại ánh mắt hay đôi môi căng tràn nhựa sống của người trong lòng chứ.

Lý Vân Châu nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nghiêng đầu nói: “Nếu anh còn như vậy thì em đi về đó.”

Tào Thiệu xấu hổ ho khan vài tiếng, ỷ vào việc đám tuỳ tùng còn đang đứng ở phía xa, hắn thấp giọng nói: “Em đừng trách anh chứ, hơn hai năm không gặp, em đã thay đổi rất nhiều.”

Lý Vân Châu hứng thú hỏi hắn: “Thay đổi ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play