Đầu đường Thường Dương xe cộ qua lại như mắc cửi.
Phó Tri Hoán không sốt ruột đi ngay vào trong mà đứng dựa vào cửa xe, tay kẹp điếu thuốc, cụp mắt nhìn ánh lửa lóe lên chiếu sáng đôi con ngươi không chút cảm xúc.
Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán café trước mặt, nâng tay lên xem đồng hồ rồi bóp tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.
Cửa kính xe bị ấn hạ, Ôn Nguyễn tì mặt vào cửa sổ, lặng lẽ liếc anh một cái, cất giọng an ủi: “Tâm trạng anh khá hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn khó chịu thì anh thử nghĩ tích cực hơn đi, biết đâu hôm nay lại biết sự thật năm đó…”
Phó Tri Hoán nhìn cô, nhếch môi nói: “Không, anh không nghĩ đến việc đó.”
Ôn Nguyễn không ngờ anh lại trả lời thế, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Thế nãy giờ anh nghĩ gì thế?”
Phó Tri Hoán mỉm cười, khom người dùng tay búng nhẹ một cái vào trán cô, nói: “Hôm qua anh đã đồng ý với em nay sẽ dành một ngày để hẹn hò, nhưng buổi ngày hôm nay lại chẳng biết bao giờ mới bù lại được. Anh đang suy nghĩ không biết cô gái nhỏ có giận anh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play