Phó Tri Hoán dừng chân lần nữa, nhắm mắt hít thở sâu, sau đó xoay người: “Cô muốn gì?”

Ôn Nguyễn giờ mới để ý đường đến khách sạn gần nhất của mình giống hệt đoạn đường Phó Tri Hoán đi.

Cô gỡ tai nghe bluetooth xuống, hết nhìn di động mình rồi lại nhìn anh, chân thành nói: “Cùng đường…”

Cùng đường thật mà.

Phó Tri Hoán trả lời cô ngay, cứ đứng nguyên tại chỗ, tay đút túi, mi mắt cụp nhẹ nhìn người trước mắt.

Một lúc sau, anh mới nhếch môi, ánh mắt thoáng qua nét cười: “Cùng đường?”

Giọng điệu nghi ngờ thấy rõ.

Ôn Nguyễn: “…”

Cô phát hiện ra.

Giờ cô nói gì anh đẹp trai trước mắt cũng không tin.

Nhưng việc gì ra việc đó, chuyện này tuyệt đối không thể để anh hiểu lầm.

Ôn Nguyễn nghĩ mình cần phải lấy lại trong sạch cho bản thân, thế là cô buông tay cầm vali hành lý ra, chỉnh lại ánh sáng màn hình điện thoại, nhón chân giơ lên ngang mặt Phó Tri Hoán.

“Đây, em định đi đến chỗ này, cùng đường với anh…”

Chưa dứt câu, gió bỗng thổi qua, mạnh đến mức làm mũ beret trên đầu Ôn Nguyễn suýt rơi.

Cô vội vàng đưa tay lên giữ mũ, hoảng loạn buông luôn điện thoại ra. Và thế là nó theo đó rơi xuống đất. Đã thế còn là rơi úp màn hình.

Ôn Nguyễn: “…”

Phó Tri Hoán: “…”

Thảm quá!

Ôn Nguyễn yên lặng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màn hình bị vỡ tan tành.

Cô thử ấn mở khóa.

Máy không phản ứng.

Ấn giữ nút khởi động một lúc.

Màn hình sáng lên tia sáng yếu ớt, lộ ra logo quả táo cắn dở.

Ôn Nguyễn: Có hi vọng rồi!

Quả táo cắn dở vụt biến mất.

Ôn Nguyễn: … Toi rồi.

Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh nhìn Phó Tri Hoán không cả chớp: “Có lẽ những lời sau đây em nói nghe rất giống ăn vạ nhưng theo em thấy, với hình tượng người đàn ông thiện lương và luôn ngập tràn tình yêu thương, anh sẽ gánh trách nhiệm. Dù cho chuyện này không liên lụy gì nhiều đến anh.”

Phó Tri Hoán: “Tính tôi khá âm u.”

Ôn Nguyễn: Coi như anh giỏi.

Đây là lần đầu tiên trong đời, khả năng mồm mép sánh ngang với pháo ran như Ôn Nguyễn bị người ta dùng năm chữ chặn cứng họng.

Được. Thôi được.

Không hổ là người đàn ông khiến cô rung động.

Cơ mà việc này cũng không đến mức khiến Ôn Nguyễn cắn chặt lấy Phó Tri Hoán không buông. Dù sao thì kế ở level cao hơn cũng thử rồi, căn bản không thể làm anh trúng kế.

Cô thở dài, quyết định tự mình gánh xui xẻo, đến trung tâm thương mại đằng trước mua di động mới rồi tiếp tục tìm chỗ dừng chân.

Nghĩ là làm, Ôn Nguyễn lần nữa kéo vali hành lý đi về phía trước.

“Cô đi đâu?” Phó Tri Hoán hỏi.

Ôn Nguyễn tức giận nói: “Tìm chỗ sửa điện thoại.”

Chẳng biết nghĩ sao mà Phó Tri Hoán liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Thôi, để tôi đưa cô đi.”

Anh vừa dứt câu, Ôn Nguyễn như thể được tiêm máu gà, hai mắt sáng rỡ, thu ngay biểu cảm ủ rũ vì bị hỏng điện thoại: “Vậy thì làm phiền anh…”

“Cô có quyền từ chối.”

“Chúng ta đi mau thôi.”

Thế là, tiếng bánh xe vali hành lý “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” tiếp tục vang lên bên tai Phó Tri Hoán.

Thỉnh thoảng đi qua viên đá hơi to xíu còn thêm tiếng “cạch cạch rầm”.

Phó Tri Hoán hơi đau đầu.

Tiếng động bám theo đến gần khu vực trung tâm, đều đặn phát ra cực kỳ rõ ràng. Nhưng chỉ khoảng năm, sáu phút sau, âm thanh đó bỗng biến mất.

Anh cau mày, quay đầu lại.

Ở phía sau cách anh không xa, chiếc vali đỏ rực của Ôn Nguyễn đứng sững tại chỗ.

Người thì chả biết đâu rồi.

Với tính cách ồn ào của Ôn Nguyễn, không thể nào có chuyện cô im hơi lặng tiếng chuyển hướng.

Đã thế vali đồ của cô còn đang để ở kia.

Sao lại thế này?

Phó Tri Hoán đợi trong ít phút, người mãi chả thấy quay lại.

Mãi đến khi người qua đường túm năm tụm ba quay sang đổ dồn về một phía, anh mới nghe loáng thoáng tiếng bàn tán:

“Tính đánh nhau à?”

“Sao thế?”

“Không biết. Ban nãy tôi thấy một đôi vợ chồng cãi nhau, sau có cô gái tốt bụng chạy ra khuyên can, rồi…”

Cô gái?

Khuyên can?

Muốn đánh nhau?

Phó Tri Hoán nhéo ấn đường, huyệt thái dương giật giật đau nhức gấp đôi.

Con gái nhà họ Ôn.

Quả thật rất “ngoan”.

Năm phút trước.

Trời sinh con gái có trực giác nhạy bén hơn bình thường. Vì thế, ngay lúc mới đặt chân vào khu mua sắm, Ôn Nguyễn đã phát hiện ra điều khác thường.

Có đôi vợ chồng đang cãi nhau.

Thật ra dùng từ cãi nhau chưa sát nghĩa lắm. Bởi vì nhìn qua tình huống giống người chồng chửi bới vợ mình hơn.

Gân giọng gào thét như muốn xé rách thanh quản, kéo căng yết hầu.

Làm người ta hốt hoảng.

Nhưng chuyện vợ chồng nhà người ta, người lạ khó mà xen vào.

Tuy rất nhiều người đi qua xem náo nhiệt nhưng hầu hết đều đứng ở vị trí xa, quan sát tình hình.

Ôn Nguyễn vốn không định quản, nhìn cái là thôi, cơ mà vừa quay mặt thì phát hiện trong lúc cô mất tập trung, Phó Tri Hoán đã giãn khoảng cách giữa hai người ra khá xa.

Người đàn ông này.

Chẳng biết quan tâm người khác gì cả.

Cô tự lầm bầm trong lòng như thế rồi tăng tốc bước chân đuổi theo.

Có điều, đúng lúc đó, ở bên có hai vợ chồng cãi nhau chợt vang lên tiếng thét giận dữ đến cùng cực, dọa cho người vây xem rụt cổ sợ chết khiếp.

Ôn Nguyễn dừng bước, quay đầu quan sát theo bản năng.

Cô thấy sắc mặt người vợ tái nhợt, một bên tay cố giấu trong ống tay áo bầm máu.

Ôn Nguyễn cau mày.

Hồi cô còn làm thực tập sinh, các vụ án được tiếp xúc nhiều nhất là về tranh cãi trong gia đình.

Vậy nên, khi gặp chuyện liên quan, cô nhạy bén hơn người bình thường.

Ôn Nguyễn tính quay ra nói mấy câu với Phó Tri Hoán, không ngờ vừa xoay sang lại thấy anh đã đi xa tít.

Cơ mà đúng lúc đó người vợ cũng bị túm đi.

Sắc mặt Ôn Nguyễn sa sầm. Cô gạt vali sang một bên, bỏ túi xách xuống, không chút do dự chạy về phía đôi vợ chồng.

Đôi vợ chồng nọ càng lúc càng to tiếng với nhau, cũng nhờ thế mà người vây xem mỗi lúc một nhiều.

“Cô định mua quần áo làm gì? Mặc mấy bộ đồ hoa hòe diêm dúa ấy cho ai xem?”

“…Hôm nay sinh nhật em, em chỉ muốn tự mua vài bộ đồ làm quà thôi.”

“Sinh với chả nhật! Chưa cả cơm nước gì đã chạy ra ngoài đi dạo lung tung. Có tiền tiêu vào mấy thứ vô bổ này không bằng đưa cho tôi đi xã giao, gây dựng quan hệ.”

Tiếng trách cứ cùng với tiếng khóc nức nở của người vợ làm quần chúng vây xem nhíu mày, nhỏ giọng bàn tán.

“Người đàn ông này tệ thật! Sinh nhật vợ cũng giận cho được.”

“Anh nhìn vết thương trên mặt chị ấy kìa, cánh tay cũng toàn… đến 80% là bạo lực gia đình nhỉ?”

“Đáng thương quá! Tôi nhìn không nổi nữa.”

Nhưng khi người chồng mạnh tay kéo vợ rời đi, những người vây xem lại không hẹn mà cùng né ra nhường đường. Tuy lẫn trong đám đông có người mở miệng khuyên vài câu, cơ mà thấy lời mình nói chả tác dụng gì, rất nhanh đã không nói nữa.

Dù sao cũng là chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài nhìn vào không nỡ cũng chẳng thể làm gì.

Không cẩn thận có khi thành làm ơn mắc oán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play