Vụ kiện đầu tiên Hạ Tử Cầm chính là vụ đối đầu với Ôn Nguyễn trên tòa. Đoạn thời gian đó, hai người trở thành đề tài bàn tán nóng hổi trong giới.

Trước nay Hạ Tử Cầm vốn cao ngạo, trận thua ấy chẳng khác nào dẫm nát tự tôn của cô ta.

Vì thế, khi biết tin Ôn Nguyễn bị ép làm luật sư biện hộ của bị cáo, cô ta lập tức liên hệ với người nhà người bị hại, miễn phí toàn bộ phí viện trợ pháp lý.

Tuy biết chắc vụ kiện này mình sẽ thua nhưng dùng nó để đối lấy vô vàn lời khen ngợi cũng đáng giá.

Khoảng thời gian đó vụ án ấy thu về kha khá sự quan tâm của quần chúng.

Bạo lực học đường trở thành vấn đề được bàn tán sôi nổi trên weibo, càng ngày càng nhiều người kêu gọi tất cả đứng ra đấu tranh với nạn bạo lực học đường đang ngày một nghiêm trọng.

Mặc dù vụ kiện không được như mong muốn nhưng hiển nhiên nó giúp Hạ Tử Cầm thu về cả lợi ích lẫn danh tiếng.

Còn Ôn Nguyễn, kể từ sau vụ ấy, mai danh ẩn tích.

Giờ Hạ Tử Cầm nhắc lại vụ đó, chẳng qua muốn ra vẻ tí thôi, dù sao cái tên ấy suốt ba năm qua cũng không ai nhắc tới nữa.

Chỉ là cô ta không ngờ rằng, Phó Tri Hoán sẽ phản bác mình.

Nụ cười của Hạ Tử Cầm trở nên cứng ngắc, run run nói: “Anh Phó nói đúng.”

Phó Tri Hoán chẳng muốn nhiều lời cô ta, bình tĩnh đứng dậy, nhẹ cúi người tỏ ý xin lỗi những người ngồi đó: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát.”

Phó Minh Hoành rất ít khi nhận được cuộc gọi từ em trai, vậy mà không ngờ lần này anh gọi về, nội dung cuộc gọi lại xoay quanh Ôn Nguyễn, cái tên mà trước đấy Nhị thiếu gia nhà họ Phó chẳng thèm để tâm.

“Ba năm trước? Anh biết chứ, Ôn Nguyễn lúc đó làm luật sư.”

Phó Minh Hoành tìm một góc yên tĩnh trò chuyện, cau mày cố nhớ: “Lúc đó cô ấy khá có tiếng trong ngành. Nhưng ba năm trước sau vụ kiện kia tự dưng xin thôi việc, quay về làm ở công ty nhà.”

“Anh có nghe loáng thoáng được mấy chuyện. Lúc vụ án được đưa tới bộ phận trợ giúp pháp lý, mọi người thường lấy tội ngộ sát để kết án, nhưng chẳng ai muốn đi làm người cõng tội cả, thành ra chuyển qua chuyển lại, đẩy thẳng lên người người mới là Ôn Nguyễn. Có điều sau khi tuyên án, mẹ nạn nhân vì chịu đả kích quá mạnh nên nhảy lầu tự sát.”

Sau có mẹ nạn nhân nhảy lầu tự sát, vụ án lần nữa được đẩy lên cao trào.

Ôn Nguyễn với thân phận luật sư biện hộ của bị cáo, phải chịu sự công kích của rất nhiều người.

— [“Giờ nhiều luật sư vì lấy tiếng mà chấp nhận nhận mấy vụ án hot hot, chắc cô luật sư này cũng vì danh tiếng mới làm thế.”]

— [“Vì tiền mà phá bỏ nguyên tắc à?”]

— [“Cầm tiền để nói chuyện thay tội phạm. Cô ta khiến tôi phải mở to mắt mà nhìn đấy.”]

Có lẽ, nguyên nhân khiến sau đấy Ôn Nguyễn từ chức chính là vì phải chịu sức ép của dư luận cộng thêm nghe tin mẹ người bị hại tự sát.

Phó Minh Hoành chợt thấy khó hiểu: “Sao tự dưng em lại hỏi thế?”

Phó Tri Hoán xoay người, phóng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Không có gì, chẳng qua vừa nghe có người nhắc tới, nên hơi tò mò.”

“Haiz, tí nữa thì anh tưởng em đổi ý.”

Phó Minh Hoành cười nhẹ, thuận miệng nói vài câu trêu đùa, song chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, hình như Ôn Phong Thần có ý muốn đến nhà mình hủy bỏ hôn ước. Chắc ông ấy không yên tâm để con gái rượu bay nhảy bên ngoài. Chúc mừng em, sắp được tự do rồi!”

“…”

Phó Minh Hoành nói xong, không ngờ lại không nhận được câu trả lời ngay như dự kiến.

Sau ba giây yên ắng, anh ta mới nghe loáng thoáng đầu bên kia có tiếng cười nhẹ, giọng nhẹ tênh: “Được. Tốt lắm!”

Sau đó, hai người nói với nhau thêm vài câu hỏi thăm đơn giản rồi mới cúp điện thoại.

Vừa cúp không bao lâu, di động lần nữa rung chuông…

Màn hình hiển thị chuỗi số không có tên trong danh bạ.

Phó Tri Hoán cau mày, ấn nhận: “Bạn là?”

“Em nè! Em nè! Em nè!”

Giọng Ôn Nguyễn vang lên trong điện thoại: “Làm sao để bật chế độ nước nóng ở nhà anh?”

“Anh Phó?” Hạ Tử Cầm ra khỏi phòng, tìm đến chỗ anh, cắn môi, thử thăm dò: “Tôi muốn giải thích với anh một chút…”

Đúng lúc đó Hạ Tử Cầm ở bên cạnh mở lời nên anh không nghe rõ Ôn Nguyễn nói gì, đành cau mày giơ tay ra hiệu cô ta tạm ngừng, hạ giọng hỏi: “Cô nói gì?”

Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Làm! Sao! Để! Mở! Chế! Độ! Nước! Nóng! Nhà! Anh!”

“…”

Từng chữ tròn vành rõ tiếng, âm lượng đủ cao.

To đến mức qua loa vẫn đủ vang vọng cả hành lang.

Sắc mặt Hạ Tử Cầm thay đổi.

Phó Tri Hoán bỗng thấy hơi đau đầu, nhắm mắt lại day day ấn đường, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Có thấy bình nước nóng phía trên vòi hoa sen không?”

“Thấy.”

“Nhấn nút mở trên bình đi.”

“Để tôi xem… Ừm, mở rồi.”

“Sau đó ra khỏi phòng tắm nhìn sang bên trái có bảng điều khiển.”

Ôn Nguyễn nghe theo hướng dẫn của Phó Tri Hoán đi ra mở bảng, phát hiện muốn sử dụng phải có mật khẩu, lặng đi mất mấy giây mới hỏi: “Sao đến tắm cũng phải dùng mật mã thế?”

Phó Tri Hoán lạnh nhạt đáp: “Mật mã là bốn số 0, qua bước này chắc cô biết dùng như nào rồi đấy.”

Sau khi nhập mật mã, màn hình nhảy sang một loạt nút điều khiển, đủ cả từ bật nước, đèn sưởi đến chỉnh vòi, giao diện cực dễ hiểu, Ôn Nguyễn xem phát hiểu luôn: “Tôi hiểu rồi.”

Phó Tri Hoán “ừm” một tiếng, đang định cúp điện thoại thì Ôn Nguyễn ở bên kia điện thoại vội vàng ngăn: “Khoan đã!”

“Sao nữa?”

“À thì là… mật khẩu wifi nhà anh là bao nhiêu?” Dứt câu, cô vội vàng bổ sung thêm: “Yên tâm, tôi sẽ trả một nửa tiền mạng.”

Phó Tri Hoán ngập ngừng nói: “Mật khẩu là phiên âm tên của tôi.”

Thời lượng cuộc gọi kéo dài khoảng năm đến sáu phút. Hạ Tử Cầm đứng cạnh chẳng cười nổi nữa, cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy mình cứ đứng trơ trơ ở đây hơi vô duyên.

Người phụ nữ đang nói chuyện với Phó Tri Hoán hình như sống trong nhà anh ấy?

Nhưng rõ ràng anh không có bạn gái. Hạ Tử Cầm đã hỏi thăm khắp nơi rồi.

Hơn nữa cô ta thấy giọng người này quen quen, nhưng cố gắng lục lọi trí nhớ thế nào cũng không nhớ ra được đây là giọng ai.

Hay mình nhớ nhầm nhỉ?

Cuối cùng, Phó Tri Hoán cũng cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Hạ Tử Cầm, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Thấy Phó Tri Hoán quay sang nói chuyện với mình, Hạ Tử Cầm xốc lại tinh thần, nở nụ cười lịch sự: “Ban nãy…”

“Ting ting ting…”

Di động anh chưa kịp cho vào túi lần nữa reo vang.

Anh cụp mắt xem thử…

Lại là đại tiểu thư.

“Cô lại làm sao…”

“Bá Tước nhà anh tiểu lên giường em rồi.”

Ôn Nguyễn nói ngắc ngứ theo nhịp điệu rõ ràng, giọng nghe như sắp phát điên tới nơi: “Dính lên áo ngủ em mới mua!”

Phó Tri Hoán chợt thấy đầu nhói đau, nhẹ giọng “hừm” một tiếng, nhắm mắt ngẫm khoảng ba giây mới chậm rãi mở lời: “Chờ đấy, tôi về ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, anh mới nhớ ra trước mặt mình có người.

Anh cất điện thoại vào túi, xoay người hỏi: “Cô định nói gì?”

Mới điều chỉnh lại cảm xúc, chưa kịp nói gì Hạ Tử Cầm đã bị cuộc gọi thứ hai của Ôn Nguyễn quấy rầy làm mất hết tinh thần. Đến tận lúc Phó Tri Hoán quay sang hỏi đầu óc cô ta vẫn trống rỗng, mãi mới bật thốt ra được một câu: “Người vừa rồi là người nhà anh Phó à?”

“Không.”

Phó Tri Hoán đáp quá nhanh khiến tâm trạng Hạ Tử Cầm xuống dốc, cả người như rơi vào hầm băng.

“Thế… đó là bạn gái anh Phó à?”

Phó Tri Hoán ngập ngừng khoảng mấy giây rồi dùng giọng điệu hời hợt chẳng khác nào ban nãy đáp: “Không.”

Dứt câu, anh nhíu mày, giọng lần này có vẻ mất kiên nhẫn: “Còn việc gì nữa không?”

Câu trả lời sau của anh thành công kéo trái tim Hạ Tử Cầm trở về vị trí cũ, lòng bàn tay dần lấy lại hơi ấm: “Thật ra, tôi chỉ định ra đây tìm anh Phó để giải thích chuyện ban nãy. Vụ án năm đó tôi cũng không biết quá nhiều về tình huống của luật sư bên kia. Có điều, tình tiết vụ ấy để lại ấn tượng khá sâu đậm với tôi nên tôi mới muốn khơi ra tạo chút đề tài trò chuyện.”

“Anh Phó là kiểm sát trưởng, luôn xử lý nghiêm minh công bằng trong mọi chuyện nên tôi có thể hiểu tại sao anh không thích kiểu đánh giá không khách quan ấy. Vì vậy tôi mong anh không để bụng chuyện đó, nếu có sai thì chắc chắn lỗi ở tôi.”

Hạ Tử Cầm đưa đẩy quá khéo léo, sự tinh tế được thể hiện trong từng câu chữ, thêm nữa vẻ mặt cô ta trông rõ vẻ hối lỗi, khiến ai nhìn vào cũng không nỡ trách móc thêm.

Phó Tri Hoán chỉ ngừng ánh mắt trên mặt Hạ Tử Cầm đúng mấy tích tắc là rời đi, gật nhẹ: “Ừm.”

Chỉ trả lời đúng một chữ, không dây dưa nói quá nhiều. Anh cất bước đi ngang qua Hạ Tử Cầm, nhưng trước khi đi hẳn có ngừng chân, hơi nghiêng sang hỏi: “Còn điều gì muốn nói không?”

Tuy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng Hạ Tử Cầm vẫn mỉm cười, nói: “Hết rồi.”

Cô ta vừa đáp, Phó Tri Hoán thu ánh mắt về ngay không lưu luyến, thẳng bước đi vào phòng tiệc.

Chờ người đi rồi, Hạ Tử Cầm mới nâng tay lên xoa xoa gương mặt cứng đơ.

Từ khi còn học đại học, Phó Tri Hoán đã là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng.

Dù là nhiệt tình thổ lộ trực tiếp hay vòng vo nhờ bạn bè xin phương thức liên lạc, anh đều không đáp lại.

Hạ Tử Cầm cũng là người kiêu ngạo. Nhưng vì muốn xứng đôi với anh, cô ta luôn cố gắng đến gần ngành anh làm và tiến tới thành phố anh sống. Bao nhiêu năm qua bạn bè giới thiệu cho cô ta không biết bao nhiêu đàn ông ưu tú nhưng chẳng ai lọt mắt.

Cô chỉ muốn thứ tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play