“Cụ Trương hả? À bác biết, bác có ấn tượng khá sâu sắc với ông cụ.”
Bác gái làm trong ban của tổ dân phố rảnh rỗi ngồi tán gẫu đôi câu với Phó Tri Hoán và Ôn Nguyễn, cắn hạt dưa xong thở dài nói: “Cụ ấy qua đời cách đây mười năm rồi. Ông cụ đáng thương lắm, bạn đời mất sớm, suốt ngày cứ loanh quanh lủi thủi một mình.”
Sau khi xác nhận lại với gia đình, Phó Tri Hoán mới biết lớp nghệ thuật Phó Dư Tình theo học năm đó cùng một chỗ với Ôn Nguyễn.
Thầy giáo, cũng cùng một người.
Một vụ án suốt bao nhiêu năm qua không kiếm ra manh mối, cuối cùng giờ cũng xuất hiện điểm trùng hợp mang tính mấu chốt.
Ông cụ ấy tên Trương Chí Vĩ, thời trẻ từng là nghệ sĩ đường phố, sau đó thì xin vào đoàn nghệ thuật làm việc. Tiền lương tuy không cao nhưng gắng gượng chút cũng đủ cho gia đình sống qua ngày.
Tới khi lớn tuổi thì có ở trong đoàn nghệ thuật cũng chẳng làm được việc gì nên ông cụ chuyển hướng sang làm thấy giáo cho một trung tâm chuyên mở lớp dạy nghệ thuật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play