Sanh Tiêu vẫn còn đau bụng âm ỉ nhưng sáng hôm nay đã đỡ hơn một chút. Cô mặc vào bộ váy cưới trắng đơn giản. Tóc dài phía sau một nửa thắt nơ còn một nửa buông xõa.

Gương mặt được trang điểm tinh tế. Chỉ một nụ cười sẽ khiến người đàn ông trước mặt ngây ngốc.

Trương Minh đưa bàn tay của mình ra để Sanh Tiêu đặt tay lên. Một cái nắm tay thôi cũng đủ làm Trương Minh đỏ mặt.

Anh vừa cười vừa gảy đầu: “Sanh Tiêu, cảm ơn em!”

Sanh Tiêu nhíu chân mày thanh tú lại. Nói đúng ra là cô cảm ơn anh mới đúng. Những năm sống ở Mỹ, không có anh chắc sẽ cực khổ hơn nhiều. Mà mỗi lần nhắc đến những năm tháng đó, trái tim cô bỗng chốc nhói lên một chút.

“Là em cảm ơn anh mới đúng!”

Trương Minh lắc đầu, vừa định kéo tay cô ôm vào lòng thì Duật Bảo chặn giữa lại.

“Tiêu Tiêu!”

Sanh Tiêu cúi xuống xoa đầu Duật Bảo. Bé con làm ra dáng vẻ của người lớn:

“Tiêu Tiêu, hôm nay mẹ đẹp lắm!”

Câu trước khen cô, câu sau của Duật Bảo làm cô và Trương Minh xịt keo:

“Mẹ khoác tay ba Tôn làm lễ thì quá đẹp đôi!”

“Duật Bảo", Sanh Tiêu gằn giọng.

Nhưng bé con lại lè lưỡi ra trêu chọc cô:

“Tiêu Tiêu, trẻ con không biết nói dối. Chỉ là mẹ không chịu thừa nhận thôi.”

Trương Minh ngồi xuống xoa đầu bé con:

“Sau này chú sẽ là ba chăm sóc cho Bảo Bảo thật tốt nhé!”

Bé con cười cười quay mặt sang chỗ khác: “Không thích!”

Cuộc trò chuyện bị bắt ngang bởi tiếng gọi của nhân viên ở bên ngoài:

“Thưa anh Minh, chúng tôi có chuyện muốn hỏi?”

“Sao vậy?”, mặt Trương Minh giăng lên mấy phần lo lắng.

Người quản lý ở nhà hàng nói rằng:

“Hôm qua rõ ràng ảnh cưới được mang đến, sáng nay mở ra kiểm tra. Hình như không đúng lắm. Hai vị thử liên hệ bên phía chụp ảnh xem sao?”

Trương Minh dặn dò rất kỹ, sao có chuyện không đúng được. Quản lý sai người mang ảnh cưới vào trong phòng. Lúc tấm màn che bị kéo xuống, mặt mũi cô dâu chú rể trở nên tái xanh.

Mặt cô dâu thì đúng. Còn mặt của chú rể lại là Duật Tôn.

Bảo Bảo cười cười nhìn tấm hình vỗ tay:

“Ây! Người này là ba mà! Quá đẹp!”

Sanh Tiêu chống tay lên bàn, bàn tay còn lại ôm ngực thở:

“Duật Bảo, ai cho con làm như vậy?”

Bé con vừa hét lên vừa khóc:

“Tiêu Tiêu, mẹ đưa con về Mỹ có hỏi qua ý con chưa? Mẹ kết hôn với chú Minh mẹ hỏi con chưa?”

“Bảo Bảo, chuyện đưa con về Mỹ là mẹ sai. Mẹ có xin lỗi con. Chuyện kết hôn với chú Minh, mẹ cũng đã hỏi qua con. Lúc đó con đã đồng ý với mẹ mà?”

Thấy hai mẹ con tranh luận, Trương Minh bảo quản lý mang ảnh ra bên ngoài trước.

Trương Minh vỗ lưng bảo Sanh Tiêu bình tĩnh. Anh khuỵu một chân ngồi trước mặt bé con. Hai tay nắm chặt vai của Duật Bảo:

“Bảo Bảo nghe chú nói. Chú Minh thương mẹ thế nào sẽ thương con như vậy. Con đừng sợ chú Minh cướp mất mẹ đi. Một nhà chúng ta 4 người sẽ ở chung hạnh phúc.”

Duật Bảo đâu có nghe. Bé con đứng yên nước mắt tuôn như mưa. Sanh Tiêu cảm thấy mệt mỏi, cô quát lên với bé con:

“Duật Bảo nín ngay cho mẹ!”

Bé con nhìn Sanh Tiêu với con mắt đầy oán hận:

“Nếu đã vậy chúng ta cắt đứt tình mẹ con. Vừa đúng 1 nhà 3 người các người hạnh phúc!”

“Con!”

Bảo Bảo nói xong chạy ra bên ngoài.

“Trương Minh, cứ mặc kệ nó!”

Trương Minh nhìn cô ôm bụng, anh lo lắng hỏi:

“Em không sao chứ?”

Sanh Tiêu lắc đầu.

“Em ngồi nghỉ một chút để anh đuổi theo Bảo Bảo. Sanh Tiêu, chúng ta kết hôn phải cần Bảo Bảo đồng ý mới được!”

Vì quá đau bụng nên cô gật đầu. Cô ngồi trong phòng một lúc thấy trán rịn ra mồ hôi đau đến không chịu được.

Cửa phòng đúng lúc mở ra, Duật Tôn mặc âu phục bước vào.

Ngày cô kết hôn, hắn mặc đẹp như vậy để làm gì? Hắn không muốn buông tha cho cô sao?

“Duật Tôn, anh đến để phá hôn lễ?”

Duật Tôn nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cô, hắn chạy đến sờ trán:

“Sanh Tiêu, em bị sốt như vậy còn đòi kết hôn. Nếu cần kết hôn tôi sẽ cho em một hôn lễ trong mơ. Váy cưới trăm bộ. Tôi làm chú rể được không?”

Sanh Tiêu không còn sức trả lời vì bụng dưới quá đau.

Duật Tôn bế cô lên:

“Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện!”

Sanh Tiêu mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô nhất quyết đẩy hắn ra.

“Tôi không đi!”

Nói xong cô đứng dậy mà đi. Đi một đoạn thấy sống lưng lạnh buốt, bên dưới chiếc váy trắng dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra. Cô không đi mà khuỵu xuống.

Duật Tôn hoảng hốt, hắn dứt khoát bế cô lên.

“Tôi đưa em đến bệnh viện!”

Sanh Tiêu đau đến vậy nhưng trong lòng không vứt bỏ được thù hận. Cô hỏi hắn:

“Anh có thể bỏ mặc tôi cũng được mà. Đứa bé không còn chẳng phải anh là người vui nhất sao?”

Duật Tôn không đi nữa mà chạy. Chưa bao giờ hắn thấy nóng ruột hơn bây giờ. “Sanh Tiêu, em mà có mệnh hệ nào, tôi sống sao? Tôi biết em hận tôi. Tôi biết có nói thế nào em càng không quay đầu nhưng tôi yêu em sẽ không để em và con xảy ra chuyện.”

“Yêu?”, Duật Tôn - hắn cũng biết yêu sao? Lời ra khỏi miệng mà không biết ngượng sao?

“Duật Tôn, anh bỏ tôi xuống đi. Đứa trẻ con của Trương Minh sẽ không còn. Anh hài lòng rồi!”

Sanh Tiêu nói lời cay độc lồng ngực giống như bị xé ra rất đau.

Cô bẻ cong sự thật, làm cho hắn đều tin tưởng là mọi việc là thế. Nghĩ rằng với tính cách tàn nhẫn của hắn sẽ bỏ mặc cô. Nhưng hắn vẫn ôm cô, gương mặt tuấn tú vẽ nên nét căng thẳng tột độ.

“Sanh Tiêu, nghe tôi nói hết. Tôi đến đây là để chúc phúc cho em. Tôi cuối cùng cũng biết yêu là gì. Nếu em thấy ở cạnh Trương Minh mà làm cho em hạnh phúc. Tôi sẽ bỏ cuộc. Sau này, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của em. Chỉ xin em đừng để tôi không nhìn thấy Bảo Bảo.”

Hắn nói rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức làm cô suýt chút nữa tin đó là sự thật.

Cô dặn lòng nhất quyết không tin lời Duật Tôn nói. Sanh Tiêu kiệt sức ngất xỉu trên vòng tay của hắn. Duật Tôn đạp nhanh chân ga đến bệnh viện.

Hắn ở bên ngoài đi đi lại lại không thôi.

Người đàn ông đó gọi tất cả các bác sĩ giỏi đến chữa trị cho cô. Bao nhiêu tiền hắn cũng trả. Chỉ cần mẹ con cô bình an là được.



Bên này, Duật Bảo tinh ranh dụ Trương Minh vào phòng thử đồ của khách sạn. Bé con khóa trái cửa không để cho Trương Minh ra. Bé con nói với anh rằng:

“Con cảm ơn chú Minh đã yêu thương hai mẹ con con. Chú Minh là người tốt, Tiêu Tiêu và con không xứng với chú!”

Trương Minh ở bên trong đập cửa. Muốn phá cửa cũng không được.

“Bảo Bảo thả chú ra trước. Con yêu Sanh Tiêu mà đúng không. Chú cũng yêu cô ấy. Để chú chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Duật Bảo ngồi xuống tựa cửa. Bé con khoanh tay lại trước ngực:

“Chú Minh vậy là chú không biết rồi. Sanh Tiêu không vui khi thử váy cưới. Cô ấy cũng không cười khi chú nắm tay. Tiêu Tiêu của chúng ta có cười khi ở bên cạnh ba ba thôi.”

Bé con vừa nói vừa hít mũi.

“Đó là lần đầu tiên con và ba ba làm món cá cho Tiêu Tiêu. Đúng là ba tệ hơn chú, ba không làm bác sĩ, không giỏi nấu ăn. Mà Tiêu Tiêu cũng không ăn đồ ba nấu. Chỉ là lúc ba ba quay đi, dáng vẻ ngây ngốc đó của ba làm Tiêu Tiêu bật cười.”

“Bảo Bảo, con cũng nói chú tốt mà đúng không? Chú lo cho mẹ và con là hợp lý nhất. Bảo Bảo thả chú ra trước đi có được không?”

Bảo Bảo lấy chân đá cửa một cái rồi ngồi xuống xị mặt, khoanh tay tiếp:

“Chú nghe con nói hết đã.”

“Ừ! Chú nghe!”

“Nãy giờ con nói chú không hiểu gì hết sao? Con đã nói ở bên chú Tiêu Tiêu không cười vui vẻ thật sự.”

“Vậy chú sẽ tìm cách làm cho cô ấy cười thật sự. Con thả chú ra trước đi!”

“Không thả!”

Bé con vừa nói xong, bảo vệ chạy đến mở cửa cho Trương Minh đi ra. Anh vừa đi ra là bé con dùng hai tay hai chân ôm chân của Trương Minh lại.

“Bảo Bảo thả ra!”

“Chú hứa không lấy Tiêu Tiêu nữa đi rồi con thả!”

Trương Minh hơi dùng sức, bé con đã ngã lăn ra đất. Nhân cơ hội này bé con nằm giãy giụa gào lên thảm thiết.

Nghe tiếng trẻ con khóc, người ở nhà hàng gọi cảnh sát.

Ngay lập tức Trương Minh bị áp giải về đồn. Lần này đám cưới bị hai cha con bọn họ phá tan rồi.

Cưới hỏi gì nữa không biết?



[Bệnh viện]

Sanh Tiêu tỉnh lại thấy Duật Tôn ngồi ở bên cạnh, cô bật dậy gấp gáp hỏi:

“Con tôi sao rồi?”

Duật Tôn lấy tay che miệng lại, nước mắt rơi lã chã:

“Sanh Tiêu em đừng quá đau buồn. Nghỉ ngơi rồi sẽ khoẻ lại!”

Lời nói của hắn làm cô chết đứng.

Ra là cô mất đứa bé sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play