Hắn đứng dậy, dù là từ xa, Sanh Tiêu phải ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn. Dáng vóc của người đàn ông dường như gầy đi. Gương mặt toát lên vẻ buồn bi ai.

Hắn vẫn đẹp trai và anh tuấn. Khí chất của đại thiếu gia không bị lưu mờ.

Giữ trời tuyết rơi trắng xoá, dưới cái lạnh âm độ C, người con gái ấy đi thẳng về phía hắn.

Đôi môi hắn nhếch lên vẽ nụ cười dịu dàng. Đôi môi mỏng bật lên gọi tên cô:

“Sanh Tiêu!”

Hắn đi thật nhanh về phía Sanh Tiêu muốn đem người con gái đó ôm vào lòng. Nhưng cô gái nhỏ lại đẩy hắn ra. Hơi ấm mà hắn tham lam còn chưa truyền qua đã vội rời đi.

“Chát.”

Một bạt tai làm hắn thức tỉnh. Cô gái ở mắt trực trào giọt ngọc:

“Duật Tôn, anh đến đây làm gì? Anh còn không buông tha cho mẹ con tôi?”

Bé con chạy đến dang hai tay chắn trước mặt Sanh Tiêu:

“Không được đánh Ba Ba của Bảo Bảo!”

Mặt Sanh Tiêu đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, cô nói với giọng ra lệnh:

“Duật Bảo, mau qua đây!”

Đột nhiên ở phía sau cô ấy, một nam nhân đến bên cạnh giữ lấy hai vai. Đỡ Sanh Tiêu vào lòng:

“Tiêu Tiêu, em đừng nóng. Cẩn thận một chút!.”

“Mày buông cô ấy ra!”

“Anh im đi, Duật Tôn!”

Trương Mình ôm lấy Sanh Tiêu, rõ ràng anh đang thể hiện chủ quyền. Anh nhìn về phía Duật Tôn:

“Ở đây là Mỹ. Anh nên chú ý hành động! Sanh Tiêu là người giám hộ hợp pháp của Duật Bảo. Cô ấy có quyền kiện anh!”

Duật Tôn đứng đó hắn nghiến răng muốn mang người đàn ông trước mặt đấm cho một trận.

Hắn cúi xuống xoa đầu Duật Bảo.

Trước lúc đến đây, hắn đã suy nghĩ rất kỹ. Hắn sẽ không cưỡng ép mẹ con cô nên hắn nói với Bảo Bảo:

“Duật Bảo ngoan, đi nghe Sanh Tiêu.”

Bé con lắc đầu không thôi. Duật Tôn mới kề sát vào tai của bảo bối nhỏ rồi nói:

“Con đi theo giám sát tên đó. Đừng để cho hắn chạm vào mẹ nghe hong? Ngày mai ba lại đến thăm con.”

Duật Bảo gật đầu. Bé con theo lời của Duật Tôn chạy đến tách Trương Minh ra khỏi Sanh Tiêu.

“Minh Minh, chú bế con đi!”

Trương Minh không biết bọn họ nói gì với nhau. Anh mặc kệ nghe theo Bảo bối nhỏ.

Lúc 3 người bọn họ đi cùng nhau. Duật Bảo quay lại nháy mắt với Duật Tôn.

Duật Tôn gật đầu hiểu ý.

Bọn họ là cha con, không hiểu nhau thì ai hiểu.

Đi được vài bước, Sanh Tiêu thấy choáng váng, bước chân khựng lại. Nhìn cô sắp ngã, Duật Tôn nhanh chân chạy đến đỡ phía sau.

“Cẩn thận!”

Sanh Tiêu đẩy hắn ra: “Ai cần anh quan tâm!”

Vừa dứt lời, Sanh Tiêu che miệng lại nôn khan:

“Oẹ…Oẹ…”

Khoé mắt Duật Tôn gật gật, nhìn xuống cái bụng của cô. Hắn nắm lấy cổ tay cô:

“Sanh Tiêu, em mang thai?”

Cô giật tay ra. Bên này Trương Minh sợ mọi chuyện bại lộ tính đi lại đẩy Duật Tôn. Bảo Bảo đã phối hợp che mắt Trương Minh lại cho Duật Tôn có thêm cơ hội nói chuyện với cô.

“Sanh Tiêu, đó là con của anh có đúng không?”

Đánh chết cô cũng không thừa nhận. Cô cười khẩy:

“Duật Tôn, anh nghĩ nhiều rồi. Đứa con trong bụng tôi là của anh ấy. Không liên quan gì đến anh!”

Cô nói xong bước đi nhanh hơn. Duật Tôn lại nắm tay cô:

“Sanh Tiêu, em đứng lại nói cho rõ đi!”

Sanh Tiêu nói với Trương Minh:

“Anh bế Bảo Bảo lên xe trước đi!”

Trương Minh tôn trọng cô. Anh thương lượng với Duật Bảo. Sau đó hai người lên xe.

Đứng trước cổng trường lớn. Thân ảnh người con gái trở nên kiên cường hơn. Gió tuyết bao phủ, chẳng làm lung lay cô ấy.

“Duật Tôn, tôi lặp lại lần nữa cho anh biết. Tôi cùng Trương Minh kết hôn là vì đứa trẻ ở trong bụng tôi.”

Duật Tôn lắc đầu, bước chân lùi về sau. Cả thân hình cao lớn bỗng chốc đổ gục. Miệng hắn lẩm bẩm:

“Không thể! Không thể nào!”

Sanh Tiêu ngẩng mặt lên cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi, lại thay vào đó bằng nụ cười khinh miệt.

“Duật Tôn, anh có thể lên giường cùng nhiều người. Tôi thì không thể sao?”

Hắn vẫn chưa tin những gì mà hắn nghe. Quỳ bò trên mặt đất nắm lấy tay cô. Mặt hắn ngẩng lên, khoé mắt đo đỏ:

“Sanh Tiêu, em nghe tôi nói. Tôi và Triệu Vỹ Hạ không có lên giường. Đêm đính hôn là tôi cùng cô ta giả vờ rên rỉ. Đến cuối cùng cô ta không cho tôi chạm vào.”

Nghe đến đây, cô càng tức hơn nữa:

“Nói thế nếu cô ta cho anh chạm vào anh liền chạm?”

“Tôi không có ý đó em biết mà.”, hắn ra sức giải thích.

Sanh Tiêu quay mặt đi. Hắn lại bỏ hết tôn nghiêm mà ôm lấy chân cô:

“Sanh Tiêu, em nói cho tôi biết đứa bé là con tôi có đúng không? Là tôi và em cùng nhau. Tính toán phải hơn 1 tháng.”

Cô lấy chân đá hắn ra: “Đứa con này là của Trương Minh. Con của chúng tôi chỉ mới 3 tuần tuổi. Anh nghe rõ chưa? Có cần tôi nói lại?”

Thấy hắn im lặng, cô lại nói tiếp:

“Duật Tôn, tôi nhớ là anh thích sạch sẽ mà. Tôi như vậy anh còn muốn lấy?”

Cô nói xong lạnh lùng rời đi. Bóng lưng người con gái dần xa khiến hắn không tài nào chạm đến.

Như có vạn mũi tên xuyên qua tâm hắn, đâm vào rồi lại rút ra. Cả người hắn như bị đóng băng. Trong thời tiết giá lạnh này, cái lạnh bao phủ, không chừa cho hắn chút hơi ấm nào cả.

Thuộc hạ ở phía sau thấy hắn ngã phải chạy lên đỡ hắn:

“Duật thiếu, ngài không sao chứ?”

Hắn đưa tay ôm ngực nói với thuộc hạ: “Ta không thở được!”

“Duật thiếu, để tôi gọi cấp cứu!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play