Có những cái sai có thể sửa được. Có những cái sai chỉ có thể dùng cả đời bù đắp mới có thể tha thứ.



Mới sáng, Sanh Tiêu bị một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay quần áo đi xuống nhà.

Duật Tôn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô vội vàng nên lên tiếng hỏi cô đi đâu.

Sanh Tiêu bực bội trả lời.

“Duật Tôn, bây giờ ngay cả đi đâu tôi cũng phải báo cáo với anh?”

Hắn luống cuống giải thích:

“Anh không có ý đó.”

“Vậy là ý gì?”

“Anh chỉ muốn hỏi để anh chở em đi.”

Hắn đi theo cô thì mọi công sức tính toán của cô sẽ bị sụp đổ. Cô lắc đầu:

“Không cần! Đừng phiền tôi!”

Duật Tôn buông vội dĩa thức ăn ở trên bàn xuống, kéo lấy tay cô:

“Em để anh chở em đi!”

“Không cần! Tôi có tay, có chân, tự mình đi được!”

Thấy cô vội vàng không rõ lý do. Lo sợ ngộ nhỡ có ai bắt cóc hay tống tiền cô thì nguy hiểm khôn lường.

“Không được!”, hắn tháo tạp dề xuống, vội lấy chìa khoá lái xe theo sau Sanh Tiêu.

Theo dõi một đoạn, cuối cùng xe taxi dừng lại. Sanh Tiêu xuống xe vào trong một quán cà phê. Ở bên ngoài, Duật Tôn quan sát thấy cô tự nhiên kêu một ly cà phê, mắt nhìn qua lại như đợi ai đó. Một lúc sau, có người đàn ông bước vào cửa hàng. Hắn cứ vậy mà ngồi xuống đối diện Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu có bạn trai?

Duật Tôn bắt đầu thấy máu dồn lên não. Còn chưa lấy lại hơi thở, hắn đã thấy Snah Tiêu cười cười với người đàn ông đó.

Chưa hết đâu!

Cô còn nhận món quà từ trong tay tên đàn ông đó.

Trời ạ! Sanh Tiêu đối với hắn còn chưa cười được như vậy.

Hắn mắng chửi mở cửa xe xông thẳng vào bên trong.

Nhưng hắn không biết được là người đàn ông chỉ đơn giản mang hộ chiếu của mẹ con cô đến.

Sanh Tiêu vui vì mình sắp thoát khỏi Duật Tôn nên mới cười. Còn hắn thì lại nghĩ cô yêu người đàn ông đó.

Hắn đẩy cửa vào trong, nhắm thẳng cổ tay Sanh Tiêu mang cái túi ở trên bàn hung hăng ném xuống.

Nếu không giỏi kiềm chế, e là người đàn ông đó không toàn mạng rồi! Duật Tôn mắng chửi:

“Mẹ kiếp! Ai cho mày đụng vào người phụ nữ của tao? Chán sống rồi đúng không?”

Sanh Tiêu giật tay lại cô quay sang hỏi hắn: “Duật Tôn, anh bị điên cái gì vậy?”

Mặt hắn đỏ lên, đường gân xanh lộ hết lên:

“Phải tôi điên rồi. Điên vì em đó!”

“Buông tay!”

“Không buông! Sanh Tiêu, tôi không thiếu tiền. Em muốn gì tôi đều sẽ cho em. Em đi tìm tên đàn ông này làm gì?”

Cô lười giải thích, việc quan trọng trước mắt là lấy lại hộ chiếu đang rơi ở dưới đất.

Cô giật tay hắn ra, cúi xuống nhặt lấy.

Đôi mắt hắn sắc lạnh, tựa như chứa ngàn mũi tên xuyên thủng người đàn ông trước mặt.

“Hắn ta có gì hơn tôi!”

Người đàn ông run rẩy: “Tiên sinh, hình như ngài có hiểu lầm rồi… Tôi đến đây chỉ để…”

Sanh Tiêu sợ sự việc bại lộ nên cô chen ngang: “Duật Tôn, anh theo dõi tôi?”

“Tôi không theo em, sao biết em đang hẹn hò cùng đàn ông.”

Sanh Tiêu thở ra, cô cũng lười giải thích với hắn. Nhặt được túi rồi liền rơi đi.

Duật Tôn tức giận chỉ có thể mắng chửi người xung quanh:

“Nhìn gì mà nhìn. Còn không mau cút?”

Trước khi đi hắn còn đá người đàn ông một cái:

“Còn dám liên lạc với vợ tao. Ông đây ném ngươi cho cá ăn!”

Không những không đồng cảm cho màn bắt ghen của hắn mà người xung quanh còn nói thêm vào:

“Giữ như vậy bị bỏ là đúng rồi!”

Còn gì là một Duật Tôn cao cao tại thượng nữa. Duật Tôn đường đường là đại thiếu gia mà đi đánh ghen?

Tin tức lan truyền, cổ phiếu công ty sẽ thế nào?

Duật Tôn làm gì quan tâm?

Điều hắn để tâm duy nhất chính là Sanh Tiêu. Hắn chạy đuổi theo cô.

“Sanh Tiêu, em đứng lại cho anh!”

Sanh Tiêu vẫn đi rất nhanh dường như không có ý định dừng lại.

“Sanh Tiêu, anh có gì thua tên khốn đó chứ? Đẹp trai, giàu có lại yêu em?”

Sanh Tiêu đứng lại dùng giày cao gót giẫm lên chân hắn. Hắn nhăn mặt, ngồi xuống ôm chân kêu đau.

“Em định mưu sát chồng sao?”

“Duật Tôn, tôi nói cho anh biết: Đừng nghĩ ai cũng giống như anh. Tôi không giống anh, gặp ai cũng có thể lên giường, gặp ai cũng có thể ôm ấp hôn hít. Duật Tôn, anh thật bẩn.”

“Tôi không có. Em nghe tôi nói!”

Trong lúc giằng co, Sanh Tiêu làm rơi cái túi vừa rồi xuống. Duật Tôn cúi xuống định nhặt cho cô nhưng cô hét lên:

“Không được động vào!”

Cô càng không cho, hắn càng phải xem cho bằng được. Lúc hắn cầm chiếc túi lên, cô gần như không thể thở.

Chân mày đang giãn ra chợt cau lại:

“Sanh Tiêu, hoá ra em cần cái này đến vậy!”

Hắn mang chiếc túi ném đi rồi hung hăng nhét cô vào trong xe.

“Duật Tôn, anh định làm gì?”

Hắn vừa đạp ga vừa nghiến răng. Đến trước cửa trung tâm thương mại lớn, hắn vác ngược cô vào bên trong.

“Duật Tôn, thả tôi xuống!”

“Sanh Tiêu, tôi lặp lại lần nữa. Tiền, Duật Tôn tôi không thiếu. Em muốn gì, tôi đều có thể cho em.”

Dứt lời hắn mang cô vào một cửa hàng thời trang đắt tiền. Hắn giữ chặt cô trong lòng cùng lúc ném chiếc thẻ đen cho nhân viên.

“Mang hết tất cả chiếc túi phiên bản giới hạn gói lại hết cho tôi!”

Sanh Tiêu giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Duật Tôn nhưng hắn càng siết chặt.

“Duật Tôn, thả tôi ra!”

“Sanh Tiêu, tôi thương em. Em nên biết tôi sẽ làm bất cứ thứ gì vì em. Nhưng có một chuyện em phải nhớ cho rõ. Chính là không được chạm vào thằng đàn ông khác. Nếu không, Duật Tôn tôi đánh gãy tay chân của hắn rồi ném cho cá ăn!”

“Anh?”

“Đồ điên!”

Còn chưa mắng đủ nhưng hắn đã dùng miệng ngắt lời cô. Hắn giữ cô trong lòng, bóp chặt cằm cô lại không cho cử động. Hung hắn dùng răng cắn môi cô thành công để cô hé môi cho hắn luồn chiếc lưỡi ẩm ướt vào bên trong khoang miệng. Mặc cho cô bày xích, hắn áp sát người cô. Hôn càng lúc càng sâu hơn. Ngông cuồng hay cưỡng đoạt hắn đều dùng hết. Vì hắn đã thật sự chịu đựng quá lâu rồi. Hắn nhớ hương vị trên cơ thể của cô đến phát điên rồi.

Hắn mút lấy đầu lưỡi đầy mật ngọt của Sanh Tiêu. Không ngừng tạo ra âm thanh ám muội khiến nhân viên cửa hàng phải quay đi vì ngượng.

Cô càng vùng vẫy, hắn sẽ điên cuồng càn rỡ.

Cuối cùng cô thành công đẩy hắn ra, hắn có cảm giác mất mát rất lớn dựa vào người cô nặng nề thở ra.

“Chát.”

Sanh Tiêu đứng dậy mang một bạt tai tặng hắn rồi uất ức rời đi. Bỏ lại một Duật Tôn ôm mặt ở cửa hàng.

Rất lâu hắn vẫn ngồi ở đó. Nhân viên phục vụ thấy vậy dè dặt đến hỏi:

“Tiên sinh, những chiếc túi này ngài có lấy nữa không ạ?”

Hắn dùng lưỡi liếm lấy chất lỏng màu đỏ trên miệng rồi phẩy nhẹ tay.

“Đem chúng đến nhà cho ta.”

“Dạ vâng ạ.”

Sanh Tiêu ra bên ngoài, đúng là cô căm hận hắn đến tận xương tuỷ nhưng mỗi lần bị hắn hôn cũng không tránh khỏi nhịp tim tăng cao.

Cô chống tay lên vách tường lớn của trung tâm thương mại thở dốc.

Sau đó mang túi xách ra kiểm tra. Hai cuốn hộ chiếu vẫn an toàn nằm đây. Cô cười hạnh phúc:

“Duật Tôn, tạm biệt!”



Duật Tôn gấp gáp về nhà, hắn không tìm Sanh Tiêu mà là Duật Bảo.

Vừa gặp đã bế thốc bé con ra sân vườn.

Hai người một lớn, một nhỏ đứng chống nạnh.

Duật Bảo nheo mắt: “Ba Ba có chuyện gì mau nói đi. Phim hoạt hình của con đang rất hay.”

“Duật Bảo cùng là đàn ông với nhau. Ba muốn con giúp ba một chuyện.”

Cậu bé xòe tay ra: “Thù lao là gì?”

Duật Tôn khoanh tay lại đắc ý nói: “Con muốn gì đều được hết!”

“Con muốn đi biển!”

“Quá dễ!”

Một lớn, một nhỏ đập tay thoả thuận.

Hắn nhất định phải khiến cho kế hoạch cửa đổ Sanh Tiêu thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play