Hắn thật sự muốn ly hôn với Sanh Tiêu sao?

Nhìn nụ cười dễ thương vậy mà hắn đã làm bé con tổn thương vậy sao?

Duật Tôn ngồi xuống ôm Duật Bảo vào lòng. Sống mũi hắn cay cay, lần đầu tiên dịu dàng nói:

“Ba hứa sau này sẽ chăm sóc tốt cho con. Sẽ không để con rời khỏi nơi này.”

Nhìn Duật Tôn nhập tâm như vậy, Sanh Tiêu vẫn sẽ tiếp tục diễn với hắn. Đợi đến ngày nào đó, trái tim băng giá của hắn sẽ biết 2 chữ “đau lòng” viết như thế nào!

Cô ở bên ngoài nói vọng vào cắt ngang màn kịch đó:

“Được rồi! Duật Tôn mau về phòng của mình đi!”

Duật Tôn bị đuổi khỏi phòng. Hắn vào bên trong phòng đối diện. Sau khi tiếp nhận loạt thông tin xa lạ vào đầu, hắn ngồi thẫn thờ trên giường, đến cửa còn không thèm đóng.

Nửa đêm Sanh Tiêu đói bụng, định xuống phòng bếp tìm chút gì ăn, lúc đi ngang qua phòng Duật Tôn, cô bị hắn gọi vào:

“Tiêu Tiêu!”

Cô đứng khoanh tay trước cửa lười biếng đáp:

“Có việc gì?”

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, mơ hồ cô nhìn thấy gương mặt anh tú trở nên u ám.

Hắn nói giọng mũi nghe có phần tự trách:

“Có lẽ tôi kết hôn với em đã khiến em chịu thiệt thòi. Trong phòng của chúng ta thậm chí còn không có lấy một tấm hình cưới.”

Nếu không mất trí, người như hắn có nói được câu này không?

Sanh Tiêu thờ ơ:

“Duật Tôn, anh đang tự trách sao? Nếu không còn việc gì khác, tôi đi được rồi chứ?”

Hắn trầm giọng.

“Chuyện trước đây tôi thật sự không nhớ. Tôi mong chúng ta có thể vì Duật Bảo.”

Sanh Tiêu nhớ lại lần tuyệt vọng đó. Nếu hắn chịu nghe điện thoại chắc gì cô và con đã phải chịu nhiều nhát dao đòi mạng đến vậy?

Những lúc cần hắn, hắn lại ở bên cạnh người phụ nữ khác. Lúc cô khóc lóc rời đi, ngay cả hắn còn không biết đến sự tồn tại của cô. Vì Duật Bảo ư?

Thật buồn cười! Cô cần gì quan tâm lời hắn nói. Cô chỉ biết mình đang rất đói bụng.

“Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi đi!”

Vậy mà hắn vẫn tiếp tục. Lời tiếp theo khiến cô không ngừng ho sặc:

“Sanh Tiêu, tôi biết em giận tôi. Nhưng chúng ta là vợ chồng. Em nên ngủ cùng tôi mới đúng.”

“Ặc… ặc…”

Sanh Tiêu nghiến răng. Hắn đúng là không thể không nghĩ đến chuyện đó ư?

Cô cười khẩy, nhớ lại bộ phim truyền hình từng xem. Cô bắt chước bộ dạng của chính thất bắt hỏa tang chồng ngoại tình:

“Duật Tôn, anh biết tại sao không? Vì cái giường đáng ghét mà anh đang ngồi chính là nơi anh cùng tiểu tam lăn lộn.”

Sanh Tiêu nghĩ mà mắc cười. Tình huống cẩu huyết như vậy cô diễn rất giống, ngay cả biểu cảm 9 phần giống thật.

“Sao em không nói tôi đổi giường mới?”

Sẵn có vết thương ở trên tay, Sanh Tiêu chỉ lên:

“Tôi đã yêu cầu và nhận lại thế này. Anh xem, tôi có dám không?”

Hắn trước giờ không đánh phụ nữ. Đúng vậy, sao hắn lại đánh cô?

Cảm giác khó chịu xông đến, hắn ngồi khuỵu xuống:

“Tôi tệ đến thế à?”

“Ờ! Anh còn để cho con tiểu tam xé giấy kết hôn nữa kìa.”

Sanh Tiêu nói xong kệ hắn bỏ đi ngay. Đi xuống phòng bếp cô mở tủ lạnh ra, uống ừng ực chai nước lạnh.

May là cô phản ứng nhanh, hắn mà hỏi đến giấy kết hôn thật sự không biết làm sao đưa cho hắn.

Sanh Tiêu nấu một gói mì ăn no rồi về phòng Duật Bảo ngủ.

Lúc cô đi ngang qua vẫn thấy hắn đang tuyệt vọng ngồi đó.

Đêm dài, hai mẹ con yên giấc. Chẳng biết rằng, ở phòng đối diện có một Duật Tôn đang quằn quại, dằn vặt, ôm đầu tự trách.

Đến gần sáng, hắn mở cửa đi vào phòng. Nhìn ngắm Sanh Tiêu và Duật Bảo rất lâu.

Hắn không nhớ đã làm tổn thương bọn họ thế nào. Chỉ hy vọng sau này, dùng thời gian để bù đắp.



Khi mặt trời lên gần một nửa, ánh nắng ấm áp của ngày mới không đánh thức nổi cơn buồn ngủ của Sanh Tiêu. Vậy mà Duật Bảo thì có thể. Tiếng hét của bé con làm cô tỉnh ngay lập tức.

“Á…”

Cô gấp đến mức dép đi trong nhà còn chưa kịp mang. Ra đến hành lang chỗ Duật Bảo đang đứng.

Cô ôm bé con:

“Bảo Bảo sao vậy?”

Bảo Bảo chỉ tay về phía phòng khách bên dưới.

“Tiêu Tiêu nhìn kìa! Mau nhéo Bảo Bảo đi. Chúng ta có phải bị mộng du đi nhầm nhà?”

“Không lầm đâu!, là tiếng của Duật Tôn.

Hắn đứng dưới phòng khách nói vọng lên:

“Tiêu Tiêu, hôm qua em nói tôi cùng tiểu tam ở trong căn nhà này. Cho nên tôi đã mang tất cả những món đồ cũ ném đi. Thay mới toàn bộ. Ban đầu vốn định chuyển nhà. Nhưng điều kiện xung quanh rất tốt. Nên tôi nghĩ ra cách này. Em đừng giận nữa! Chúng ta làm lại từ đầu nghe!”

Đúng như hắn nói, toàn bộ nội thất đã được thay mới. Cách bố trí của phòng khách trang nhã thành khu vui chơi nhỏ cho bé trai. Ở cầu thang không biết từ lúc nào đã gắn hệ thống cầu trượt. Chỉ cần trượt xuống là đến phòng khách. Còn có rất nhiều bóng để Duật Bảo không va đập vào. Trong nhà trồng thêm nhiều hoa và cây xanh. Hắn còn mang cả hồ cá có nước chảy phun phun vào bên trong.

Duật Tôn tiêu sái đứng ở giữa phòng khách hưởng thụ thành quả. Hắn tự vỗ tay rồi dang ra giống như vị thần, mặt hắn ngẩng lên nhìn hai mẹ con:

“Sao nào? Đẹp không?”

Bảo Bảo liên tục gật đầu nhanh chóng trượt thừ xuống. Bé con vui đến nhảy cẫng lên.

Duật Tôn bế Duật Bảo lên rồi dang tay đón cô:

“Tiêu Tiêu, em mau thử trượt xuống đi!”

Vẫn tưởng cô sẽ giống như Bảo Bảo trượt xuống rồi ôm hắn. Vậy mà cô một mạch đi xuống. Mang tất cả hoa mà hắn vất vả trồng ném đi rồi quay sang tắt hắn.

“Bảo Bảo nhắm mắt!”

Cậu bé vừa nhắm thì tiếng bạt tai truyền đến.

“Chát"

Cú tát làm Duật Tôn tê nửa mặt. Hắn ngơ ngác hỏi:

“Anh làm gì khiến em không vui?”

“Duật Tôn, anh biết tôi ghét nhất cái gì không?”

Hắn thật sự không biết. Rốt cuộc hắn đã không phải chỗ nào?

Tròng mắt cô ửng đỏ, khóe miệng run rẩy bật thành lời:

“Tôi ghét nhất là hoa hồng. Vì nó mà tôi suýt mất mạng. Anh có biết anh làm gì không? Anh bảo tôi đi mua hoa để anh tặng cho cô ta. Lúc đó tôi bị động thai suýt chết. Anh mang đóng hoa hồng này vứt hết đi cho tôi. Còn nữa, đừng nghĩ chuyện hôm nay anh làm tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh.”

Câu nói này khiến hắn suy sụp. Hoá ra, hắn lại là một tên khốn nạn thế sao?

Khóe miệng hắn mấp máy. Lời khó khăn nói ra:

“Xin lỗi!”

Duật Tôn chưa bao giờ biết xin lỗi ai. Nay vì mất trí mà lại có thể mở miệng. Đó có phải thực tâm của hắn?

Sanh Tiêu lắc đầu.

“Có ai làm người khác tổn thương đi xin lỗi rồi hết chuyện không? Không hề nhé!”

Cô đi lên phòng đóng cửa lại. Chỉ là diễn kịch thôi mà sao lại đau lòng đến vậy. Nếu không yêu, không quan tâm cho dù người đó có làm cô tổn thương cũng chẳng sao. Sẽ chẳng đau đến mức mỗi lần nhắc lại chỉ như vừa diễn ra. Vết thương vốn dĩ đã lành lại mưng mủ.

Càng nghĩ càng tức, cô quyết tâm phải hành cho hắn chết đi sống lại mới được.

“Sanh Tiêu, mày đừng quên hắn đã đối xử với mày như thế nào!”



Bên dưới phòng khách, hai cha con nắm tay nhau cùng ngẩng lên nhìn bóng dáng của Sanh Tiêu. Cửa đóng làm Duật Tôn nặng nhọc thở ra, tim nhói lên một chút, buồn bực mang theo một chút bàng hoàng.

Hắn khuỵu một chân ngồi xuống ôm lấy Duật Bảo.

“Ba xin lỗi! Ba biết ba đã làm mẹ tổn thương nhiều lắm. Bảo Bảo giúp ba dỗ mẹ có được không? Ba hứa, chúng ta sẽ không rời xa mau…”

Chẳng phải rất hợp ý của Duật Bảo sao?

Cậu bé gật đầu không cần suy nghĩ:

“Được rồi! Chúng ta sẽ lập kế hoạch cưa đổ chị mẹ!”

Hai cha con đập tay nhau, kiên quyết dỗ dành người phụ nữ duy nhất trong nhà!

Duật Bảo kéo Duật Tôn đến gần mình, cái miệng nhỏ nói vào tai:

“Ba Ba tự tay làm đồ ăn cho Tiêu Tiêu đi. Người ta thường nói dỗ phụ nữ bằng đồ ăn. Tiêu Tiêu cũng đơn giản vậy đó. Chỉ cần bụng no là hết giận!”

Duật Tôn mang đầy quyết tâm hét lên:

“Hành trình truy thê của Duật đại thiếu gia ta bắt đầu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play