“Trong nhà còn trứng gà không? Hiện giờ cô đang mang thai, trứng gà có thể bồi bổ.” Trương Kiều Mai nhìn cô.
“Nhà tôi vẫn còn trứng đấy. Chu Dã đã đi đổi với người trong thôn, nếu không thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cô đâu. Sau này nếu nhà cô có làm đậu phụ thì cô cho tôi một miếng nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
“Đậu phụ được đó.” Chu Dã cũng gật đầu.
Trương Kiều Mai cầm giỏ trứng về nhà. Chú Trương ngủ rồi, thím Trương nhìn thấy giỏ trứng mang về vẫn còn thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Chu Dã không nhận trứng gà của con à?”
“Không nhận, bảo mang về cho cha ăn.” Trương Kiều Mai nói.
Thím Trương rất hài lòng, nói: “Cậu ấy cũng khá tốt, nghĩ đến ngày xưa...”
“Mẹ thôi đi!” Trương Kiều Mai biết mẹ mình định nói gì, trực tiếp ngắt lời bà ấy.
Thím Trương lẩm bẩm: “Nhắc lại thì sao? Trước đây mẹ với cha con cũng thấy cậu ấy không tệ. Cha mẹ cậu ấy mất rồi, cũng ở gần nhà mình, dù không ở rể thì cũng có thể chăm sóc được chúng ta.”
Trương Kiều Mai liếc nhìn bà ấy.
Không phải gia đình cô chưa từng để ý đến Chu Dã nhưng Trương Kiều Mai chưa bao giờ nghĩ tới.
Bởi vì Chu Dã không phải là người sẽ đồng ý ở rể, hơn nữa anh có bản lĩnh như vậy. Ngôi nhà đó là do anh tự xây, mắt nhìn cũng cao, sẽ không coi trọng người như cô ấy.
Chu Dã thích người như thanh niên trí thức Bạch, trắng trẻo non nớt, yêu kiều mềm mại, giọng nói còn rất dễ nghe.
“Lần sau làm đậu phụ thì mang một ít qua cho họ.” Trương Kiều Mai không quan tâm đến lời nói của mẹ cô ấy mà nói sang chuyện khác.
Thím Trương cũng không nói nhiều về Chu Dã, bây giờ người ta cũng đã lấy vợ rồi, bà ấy nói tiếp: “Năm nay con cũng đã đến tuổi này, nhìn thấy cũng sắp hết năm rồi, sang năm tới con sẽ hai mươi ba tuổi, phải chờ đến bao giờ mới được đây? Hay là con đừng quan tâm đến mẹ và cha con nữa. Con có khả năng như vậy, cho dù lập gia đình thì vẫn có thể lấy được người tốt, hay là con xem xét về Lý Thái Sơn đi? Cậu ta cũng khá ổn. Mặc dù không phải là người làm ăn chính đáng, nhưng con có bản lĩnh mà, lấy cậu ta thì cũng có thể sống qua ngày được!”
“Mẹ, mẹ đi gói sủi cảo đi. Con đã cán vỏ để sẵn rồi.” Trương Kiều Mai khoát tay.
Thím Trương vẫn bám lấy đề tài này không buông: “Con thấy Lý Thái Sơn thế nào? Mẹ thấy cậu ta cũng được. Nếu con không có ý kiến, mẹ tìm người đi dò ý cậu ta?”
“Được rồi.” Trương Kiều Mai vốn định từ chối nhưng nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình, lời nói đến miệng chuyển thành gật đầu: “Hỏi xem anh ta có muốn ở rể không, nếu muốn thì có thể cân nhắc thử.”
Thím Trương mím môi, nói: “Sợ là không muốn ở rể đâu.”
Lý Thái Sơn quả thực không muốn. Ngày kế tiếp sau ngày đông chí, anh ta qua nhà tìm Chu Dã tán gẫu, còn than thở với Chu Dã: “Nhà họ Trương đúng là có ý hay, bảo tôi đi ở rể cho họ, mơ cũng đẹp lắm!”
“Sao thế?” Chu Dã nghe thấy vậy liền hỏi anh ta.
Lý Thái Sơn liền kể tóm tắt một lượt, Chu Dã nhanh chóng hiểu ra.
Chú Trương, thím Trương thật sự đang gấp gáp, ngay cả người như Lý Thái Sơn cũng cần.
Lý Thái Sơn còn tỏ ra rất đắc ý: “Đây là họ coi trọng tôi rồi. Cũng không lạ gì, người giống như tôi, có tài năng, có diện mạo, họ coi trọng tôi là bình thường. Nhưng tôi không coi trọng Trương Kiều Mai, cô ấy sức khỏe tốt, còn rất hung dữ, không có chút dáng vẻ nào của một cô gái. Quan trọng nhất là cha mẹ cô ấy đều phải dựa vào cô ấy nuôi. Nếu tôi đến nhà họ Trương ở rể, không phải tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô ấy sao? Tôi cần gì chứ? Không đáng.”
Chu Dã cảm thấy có lẽ Trương Kiều Mai và Cố Quảng Thu có khả năng, bởi vì tình trạng của nhà họ Trương đã tệ đến mức ngay cả người như Lý Thái Sơn cũng xem thường.
Lý Thái Sơn thở dài: “Anh Dã, anh nói xem sao số mệnh anh lại tốt như vậy, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp dịu dàng như chị dâu?”
“Cùng là người nhưng không cùng mệnh, đôi khi cậu phải chấp nhận số mệnh này, cậu hiểu chứ? Cứ chăm chỉ cưới vợ sinh con mới là quan trọng. Năm sau tôi định ra đồng. Tôi mặc kệ Vương Nhị Anh nhưng cậu phải đi cùng tôi.” Chu Dã nói, anh nhất định phải tìm một người không biết làm việc để làm đệm lưng.
Lý Thái Sơn: “...”
Sau khi Lý Thái Sơn về nhà, Chu Dã liền đến gặp vợ mình để nói về chuyện này: “Vậy mà chú Trương và thím Trương lại để ý đến Lý Thái Sơn. Nếu gặp anh họ của anh, chắc chắn họ sẽ hài lòng.”
Bạch Nguyệt Quý cười khổ nhưng cô hiểu rằng Chu Dã thực sự muốn giải quyết chuyện hôn nhân giúp anh họ của mình, như vậy cậu út và mợ út của anh cũng có thể yên tâm.
“Hay là anh đi một chuyến nữa, qua đó nói chuyện với cậu út và mợ út xem sao? Nhà họ đang gấp, có khi đã nói chuyện hôn nhân rồi, anh đừng phí công vô ích.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Hôm nay thì thôi, ngày lễ lớn không nói chuyện này, sáng mai anh sẽ qua.” Chu Dã nói.
“Vậy ngày mai ông tơ Chu phải nói chuyện cho tốt đấy.” Bạch Nguyệt Quý trêu đùa.
Chu Dã cười, anh cũng là một người nói là làm. Vì vậy khi đã quyết định kéo sợi dây mai mối này, ngày hôm sau anh đã đến nhà ông cậu Cố. Khi anh đến, mợ út đang mắng vợ của Quảng Hạ.
“Cậu út, mợ út, con tới rồi.” Chu Dã gọi một tiếng.
“Tiểu Dã đến rồi à? Mau vào nhà đi.” Mợ út vừa thấy anh, sắc mặt đã thay đổi từ tối sầm sang rạng rỡ, lập tức gọi anh vào nhà.
Cố Quảng Hạ thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Chu Dã. Chu Dã mỉm cười, đỡ mợ út vào nhà: “Mợ ơi, cậu cháu đâu?”
“Ở trong nhà.” Tiếng cậu út Cố vọng ra từ trong nhà.
Chu Dã liền cười bước theo mợ út vào nhà, cậu út của anh đang ngồi trên giường hút thuốc lá.
“Ôi cậu út, sao cậu lại hút thuốc lá trong nhà thế? Mùi này khó chịu quá, vợ cháu mà qua đây thì cậu không được hút đâu. Cô ấy ngửi thấy mùi này sẽ không chịu được.” Chu Dã nói.
Cậu út Cố lườm anh, nói: “Có vợ rồi thì cậu cháu không còn giá trị nữa à?”
“Tất nhiên là không, nhưng cô ấy đang mang thai, nếu ngửi thấy mùi thuốc này cháu sợ cô ấy sẽ phản ứng dữ dội.” Chu Dã vừa cười vừa ngồi xuống, còn lấy luôn cái điếu thuốc của cậu út.
Có thể thấy, tâm trạng của cậu út Cố không tốt. Mợ út của anh thì càng không cần phải nói, vừa rồi còn đang mắng con dâu cả.
“Mợ à, chị dâu cháu cũng là người đã làm mẹ rồi, con cái cũng lớn cả rồi. Sao mợ còn mắng chị ấy ngay trước mặt mọi người thế? Dù sao cũng phải cho chị ấy chút thể diện chứ.” Chu Dã liền nói.
Nói tới việc này mợ út liền nổi giận: “Đó là do nó đáng bị mắng, tức chết mợ rồi. Cháu có biết nó lừa gạt Quảng Thu như thế nào không?”
Chu Dã không hiểu: “Sao thế?”
Mợ út liền kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lần trước Chu Dã đến chơi, không phải vợ Quảng Hạ về nhà ngoại thăm người thân sao? Mẹ cô ta bảo cô ta về giới thiệu cho em trai một người, là người đã ly hôn, có hai con trai, cuối cùng vì chồng hay đánh đập nên mới ly hôn, bây giờ muốn tái giá.
Mợ út biết con dâu cả không đáng tin cậy nên không đồng ý ngay, để dành thời gian tìm hiểu. Hôm qua cuối cùng bà cũng có thời gian, bà liền đích thân đi hỏi thăm.
Năm nay có mấy người ly hôn chứ, cộng thêm đặc điểm sinh hai con, rất dễ thăm dò.
Kết quả bà điều tra ra được gì chứ? Người phụ nữ bị chồng đánh gần chết cuối cùng ly hôn đó là vì cô ta chính là một kẻ trộm cắp của nhà chồng.
Thích đem đồ của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, trong lòng hoàn toàn không đặt gia đình nhỏ của mình lên trên.
Mới chia lương thực chưa lâu, hôm nay mang một ít về nhà, ngày mai lại mang một ít về nhà. Đến lúc người đàn ông nhận ra thì lương thực trong nhà đã gần như bị lấy hết rồi.
Hai đứa trẻ đói đến mức kêu gào nên cô ta mới bị người đàn ông đánh gần chết.
Tuy nhiên, không ai trong số những người xung quanh thương xót người phụ nữ đó, tất cả đều nói rằng cô ta là một kẻ gây họa.
Một người phụ nữ như vậy mà lại muốn giới thiệu cho Cố Quảng Thu. Vợ Quảng Hạ không biết sự tình, lẽ nào mẹ của cô ta cũng không biết hay sao? Rõ là thấy Cố Quảng Thu là người câm nên muốn anh ấy phải ngậm bồ hòn đây mà!
Hôm qua mợ út về đã mắng vợ Quảng Hạ một trận, hôm nay nhớ tới vẫn chưa nguôi giận nên kiếm cớ tiếp tục mắng cô ta, trong lòng bà thực sự tức giận!
Ly hôn thì thôi, còn là người có nhân phẩm như vậy, giới thiệu một người như thế cho con trai bà, đây là có thù hằn hay sao? Có coi Quảng Thu là người không?
Hơn nữa, từ việc vợ Quảng Hạ trốn trong phòng, không dám cãi lại như chim cút, rõ ràng là cô ta cũng biết nội tình.
Chu Dã nói: “Anh Quảng Thu của cháu là thanh niên tốt, chỉ vì không nói được mà được giới thiệu với những người không phải là quả phụ thì cũng là người đã ly hôn, có cần như vậy không chứ?”
“Ở phía sau núi của thôn có một cô gái ngốc. Có người trong nhà cô ấy đã nói rằng nếu bằng lòng trả năm mươi đồng tiền sính lễ thì có thể gả cô gái đó cho Quảng Thu làm vợ.” Cậu út Cố nói, lại muốn hút thuốc lá.
Rõ ràng là tâm trạng không tốt lắm.
Chu Dã hỏi: “Anh Quảng Thu có đồng ý không?”
“Từ hôm qua đến giờ nó vẫn cứ ở trong phòng không ra ngoài.” Mợ út cũng mặt mày ủ rũ.
Chu Dã ngẩng mặt lên, nói: “Cậu út, mợ út, cháu coi anh Quảng Thu giống như anh ruột của cháu vậy nên cháu cũng lo lắng chuyện này, nhìn thấy anh ấy cũng sắp hai mươi bốn tuổi rồi. Năm sau con của cháu ra đời rồi mà anh ấy vẫn chưa có chỗ dựa, hai người nói chuyện này có thể không gấp sao? Cháu cũng đang buồn rầu, nhưng dù buồn rầu thế nào, cháu cũng sẽ tuyệt đối không tìm quả phụ có con cho Quảng Thu, còn cả cô gái ngốc gì đó. Cháu cũng đã tìm được người thích hợp rồi, chỉ cần cậu và mợ gật đầu, anh Quảng Thu của cháu sẽ không cần băn khoăn nữa. Người ta vẫn là cô gái nguyên vẹn, là một cô gái tốt trong sạch!”